một bàn tay to che miệng nàng, đồng thời, cửa phòng "Phanh" một tiếng
đóng lại!
Trương Khởi kêu ưmh ưmh một hồi, thân thể run run, rốt cuộc ở trong
ánh nhìn chằm chằm của người đó, từ từ an tĩnh lại.
Chậm rãi để xuống bàn tay che miệng nàng, người tới trầm thấp nói:
"Không muốn kêu nữa à?"
Trương Khởi nén lệ, khéo léo gật đầu một cái, đáp nhẹ: "Tiêu Lang, sao
huynh ở chỗ này?"
Người này, chính là Tiêu Mạc!
Tiêu Mạc chắp hai tay, trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng, nghe vậy
khóe miệng kéo kéo, trả lời: "A Khởi không muốn tới gặp ta, ta không thể
làm gì khác hơn là tự tới."
Hắn đi đến một bên, sau khi ngồi xuống trên giường, liền ra lệnh:
"Chuẩn bị rượu, dâng hương!"
Trương Khởi vẫn không nhúc nhích. Nàng cúi đầu, nhút nhát nói:
"Không có."
Tiêu Mạc ngẩn ra.
Hắn từ từ hơi ngưỡng về phía sau.
Ngẩng đầu nhìn nàng, một hồi lâu, hắn nhẹ nhàng nói: "Tới đây." Vỗ bắp
đùi mình, âm thanh của hắn dịu dàng như mặt nước, "Tới đây cho ta ôm
một cái."
Trương Khởi tất nhiên không động.