Nàng cúi đầu, thì thào nói ra: "Chúng ta, chúng ta không thể tự ý qua
lại."
Đây là buộc hắn cưới nàng.
Tiêu Mạc nhếch khóe miệng, cười lạnh một tiếng, nói: "Không thể tự ý
qua lại? A Khởi không phải không muốn ở bên ta chứ? Cần gì phải giả mù
sa mưa ở chỗ này?"
Sắc mặt Trương Khởi trắng nhợt, đầu lại càng thấp. Nàng cắn môi quật
cường quay mặt đi nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt ẩn lệ.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tuy bị tóc mái cản một
nửa. Nhưng tỉ mỉ nhìn phần còn lại, cũng rất thanh tú. Nửa bên mặt, hợp
với nước mắt lóng lánh như trân châu, thật động lòng người.
Lòng của Tiêu Mạc bỗng dưng mềm nhũn.
Hắn thở dài một tiếng, nói: "Nói đi, tại sao nàng muốn quyến rũ Trần Ấp,
khiến hắn cầu hôn với cha mẹ nàng?" Thấy Trương Khởi mở to mắt nhìn
mình, hắn lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng có thể lừa gạt ta. Cửu huynh
của nàng chơi chung với Trần Ấp, luôn muốn cản trở chúng ta, còn khuyên
cho cha mẹ nàng động lòng. Những chuyện này, ta rất rõ ràng!"