Đáng giận nhất là, nếu mình thật sự chọn phu quân cho nàng ta, nói
không chừng trong tay nàng ta đúng là không có nhạc phổ này. Đến lúc đó
nàng đổ thừa, mình cũng không có biện pháp!
Một đích tử như hắn, trong đời muốn cái gì có cái đó, thứ muốn có được,
người khác sẽ dâng hai tay đặt ở trước mặt hắn. Cuộc đời mới gặp thứ hiếm
có, Viên giáo tập cảm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Hắn đứng ở nơi đó, lúc thì cau mày, lúc lại nhìn ra xa, rồi suy nghĩ. Hình
như có năm ngón tay thỉnh thoảng gãi tim hắn, thật hận không thể kéo
Trương Khởi, mạnh mẽ bức hai cẩm phổ thượng cổ ra.
Trương Khởi đi ra khỏi viện.
Vừa xuất hiện dưới ánh mặt trời, dung nhan linh động mỉm cười của
nàng lúc nãy, lập tức lại biến trở về bộ dáng khéo léo bình thường.
Nàng đi từ từ về việc.
Lúc này, một bên viện không ngừng truyền đến tiếng cười cợt. Trong các
tiếng cười kia, có mấy tiếng quen thuộc, xem ra mấy vị thứ nữ cùng viện
với nàng đều chạy đến đây chơi.
Đi tới bên ngoài cửa phòng của mình, nhìn cánh cửa nửa khép, Trương
Khởi vừa đi vừa kêu: "A Lục?"
Bên trong không ai trả lời, chắc tên kia lại đang lười biếng ngủ rồi?
Nhưng sao mấy tỳ nữ vừa được phái tới cũng không có đây?
Trương Khởi vừa suy nghĩ, vừa kéo cửa phòng ra đi vào.
Mới vừa bước vào, cánh tay của nàng liền đau nhói, tiếp đó, một nguồn
sức mạnh kéo nàng. Trương Khởi kinh hãi, há mồm liền muốn kêu lên thì