Hắn vươn tay từ phía sau lưng ôm nàng, thật nhỏ, lã lướt nói: "A Khởi,
nữ nhi của ta và muội, nhất định rất đẹp, rất đẹp. Đẹp hơn tất cả quý nữ,
nếu là đứa con trai, nhất định cũng vô cùng thông minh vô cùng đáng yêu,
làm cho người ta yêu thích tựa như A Khởi."
Âm thanh thật như xuân gió, thổi trúng người rung động rung động.
Trương Khởi mờ mịt nhìn về phía trước, nghĩ đến: phụ thân năm đó,
cũng lừa gạt mẫu thân như vậy chứ? Lừa gạt nàng vui thích với hắn, lừa gạt
nàng mang thai hài nhi. . . . Lừa gạt nàng mất đi thanh xuân, mất đi tánh
mạng!
Nàng rũ mắt xuống.
Thấy nàng cúi đầu không nói, Tiêu Mạc cười nhẹ một tiếng, xoay ngược
nàng lại ôm vào trong ngực. Ôm thật chặt nàng, hắn hạnh phúc thở dài một
tiếng.
Lại qua một hồi, hắn dịu dàng cười hỏi "A Khởi, muội vẫn không trả lời
ta có được hay không đây?"
Trương Khởi từ từ ngẩng đầu.
Con ngươi của nàng trong suốt, nhìn hắn, hai giọt nước mắt y hệt trân
châu lăn xuống gò má. Nhanh chóng cúi đầu, Trương Khởi dùng sức lau đi
nước mắt trên mặt, khàn khàn, lại lạnh lẽo nói: "A Khởi chính là con gái
riêng!"
Tiêu Mạc ngẩn ra.
Trương Khởi từ từ, lại kiên định có lực đẩy tay hắn ra, lướt qua hắn,
nàng đi ra ngoài.
"A Khởi!"