"Thất vọng thì thất vọng, còn đỡ hơn phải đi lấy chồng ở tha hương à."
"Phải đó, phải đó."
Trong tiếng cười ha ha, A Lục lo lắng nhìn về phía Trương Khởi.
Trông thấy A Khởi chẳng có chút sầu lo nào, A Lục ngẩn ra, ngạc nhiên
nói: "A Khởi, ngươi không sợ sao?"
Trương Khởi quay đầu lại nói, "Ta không sợ." Nàng nhẹ giọng nói: "Dựa
vào thân phận của ta, mặc kệ là gả cho ai, cũng phải hao tâm tốn sức mới
có thể có được cuộc sống an lành. Ở Kiến Khang hay đến nước Chu cũng
đều như nhau mà thôi."
Nói tới đây, Trương Khởi trìu mến nhìn A Lục, nho giọng nói: "A Lục,
lần này ta đi đến đất Chu xa xôi, con đường tương lai khó đoán, ngươi
không cần đi theo. Ta nhớ quê nhà ngươi còn có cậu ở quê nhà. Ngày mai
ta cho ngươi tám mươi lượng vàng, ngươi hãy về quê mua sắm một ít ruộng
tốt, sau đó tìm đấng phu quân thật thà....."
A Khởi vừa mới nói đến đây, A Lục đã liều mạng lắc đầu, nàng ta nghẹn
nghào đau thương nói: "Không, không, A Khởi ta không đi, ngươi đi đến
đâu ta sẽ theo đến đó, không cần biết ngươi sống hay chết ta cũng sẽ đi
theo."
A Lục chính là người thân duy nhất của nàng.
Vành mắt Trương Khởi nóng dần lên, thấy tâm tình A Lục kích động,
nàng liền kéo nàng ta chạy vào trong rừng đào, vội vàng lấy ra khăn tay
giúp nàng ta lau lệ.
Khăn tay vừa chạm đến mặt, A Lục không nhịn được được bật khóc lên.
Nhưng nàng ta lại không dám phát ra âm thanh, chỉ biết siết chặt nắm tay
cho vào trong miệng.