CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 540

"Thất vọng thì thất vọng, còn đỡ hơn phải đi lấy chồng ở tha hương à."

"Phải đó, phải đó."

Trong tiếng cười ha ha, A Lục lo lắng nhìn về phía Trương Khởi.

Trông thấy A Khởi chẳng có chút sầu lo nào, A Lục ngẩn ra, ngạc nhiên

nói: "A Khởi, ngươi không sợ sao?"

Trương Khởi quay đầu lại nói, "Ta không sợ." Nàng nhẹ giọng nói: "Dựa

vào thân phận của ta, mặc kệ là gả cho ai, cũng phải hao tâm tốn sức mới
có thể có được cuộc sống an lành. Ở Kiến Khang hay đến nước Chu cũng
đều như nhau mà thôi."

Nói tới đây, Trương Khởi trìu mến nhìn A Lục, nho giọng nói: "A Lục,

lần này ta đi đến đất Chu xa xôi, con đường tương lai khó đoán, ngươi
không cần đi theo. Ta nhớ quê nhà ngươi còn có cậu ở quê nhà. Ngày mai
ta cho ngươi tám mươi lượng vàng, ngươi hãy về quê mua sắm một ít ruộng
tốt, sau đó tìm đấng phu quân thật thà....."

A Khởi vừa mới nói đến đây, A Lục đã liều mạng lắc đầu, nàng ta nghẹn

nghào đau thương nói: "Không, không, A Khởi ta không đi, ngươi đi đến
đâu ta sẽ theo đến đó, không cần biết ngươi sống hay chết ta cũng sẽ đi
theo."

A Lục chính là người thân duy nhất của nàng.

Vành mắt Trương Khởi nóng dần lên, thấy tâm tình A Lục kích động,

nàng liền kéo nàng ta chạy vào trong rừng đào, vội vàng lấy ra khăn tay
giúp nàng ta lau lệ.

Khăn tay vừa chạm đến mặt, A Lục không nhịn được được bật khóc lên.

Nhưng nàng ta lại không dám phát ra âm thanh, chỉ biết siết chặt nắm tay
cho vào trong miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.