Lan Lăng vương cúi đầu nhìn nàng, nói: "Nàng cứ nghỉ ngơi một chút
đi."
Cứ để cho hắn ôm mình như vậy, hắn không nghỉ ngơi một chút sao?
Trương Khởi đỏ
mặt, nhỏ giọng nói: "Bọn họ sẽ giễu cợt ngươi."
Thấy hắn không thèm để ý, nàng khàn khàn nói: "Cho dù trở lại nước Tề,
cũng sẽ có người mượn chuyện này mà đàm tiếu."
Lan Lăng vương chỉ là nhỏ giọng cười nói: "Cũng có thể". Hắn xoay
người một cái, ôm
Trương Khởi hỏi một tên đại nội thị vệ: "Chỗ thay y phục ở đâu?"
"Xin Quận Vương đi theo tiểu nhân."
Nhờ có sự dẫn đường của tên thị vệ, hai người tới một chỗ có trang sức
hoa lệ, hương thơm dày đặc, khoát khoát tay nước phần, nước Trầm
Hương, y phục mới, đặc biệt là những thị nữ chuyên hầu hạ các quý chủ
nhân thay y phục, hắn đặt Trương Khởi lên giường, rửa sạch tay, đứng ở
trước mặt nàng, chuẩn bị tháo thắt lưng cởi y phục cho nàng
Tay vừa mới chạm vào, một đôi tay nhỏ bé đã chặn lại. Hắn ngẩng đầu,
đối mặt với gương mặt đỏ choét của Trương Khởi. Thấy Lan Lăng vương
nhìn mình, Trương Khởi ấp úng nói: "Ta tự làm."
Lan Lăng vương không miễn cưỡng, từ trong ngực móc ra một bình
thuốc, "Dùng nhiều
một chút." Dứt lời, hắn bước thẳng đi ra ngoài.
Không ngờ hắn vẫn luôn mang thuốc theo bên người. Trương Khởi cúi
đầu, xoa thuốc lên nơi sưng đỏ (^ o^), rồi từng bước đi ra ngoài.