"Nghe nói thập nhị lang chuẩn bị chọn một cô tử đưa đến cho Tiêu Mạc
làm thiếp?"
"Suỵt! Ngươi không biết à? Hôm qua đại phu nhân đã mắng cho thập nhị
lang và Trương Tiêu thị một trận đấy, bảo là những lời như thế sau này
tuyệt đối không được phép nhắc đến nữa!" Dừng một chút, giọng nói này bị
hạ giọng xuống thật thấp, nghiêm túc nói: "Nghe nói đại phu nhân tức giận
vô cùng, lúc ấy còn bảo Trương Tiêu thị quỳ hai canh giờ, khá nhiều người
cầu xin cho nàng ta, nhưng đại phu nhân đều mặc kệ. . . . . .Có người nói,
đại phu nhân không thích Tiêu thị Mạc lang."
"Sao có thể như thế được!" Giọng nói trước đó lại kinh ngạc kêu lên:
"Rõ ràng là đại phu nhân cực kỳ coi trọng người đó mà."
"Đúng vậy đấy, mọi người nghĩ mãi mà cũng không ra, chuyện nhỏ như
thế tại sao đại phu nhân lại giận dữ đến vậy."
Đại phu nhân không cho à? Thật tốt! Trương Khởi thở ra một hơi.
Tiết thứ hai, là tiết hội họa. Từ khi Cao Tổ lên ngôi, hoàng thất cùng các
quý tộc đều đặc biệt chú ý và thích thú với âm nhạc và hội họa. Cả Cao Tổ
lẫn vị tân đế đang tại vị bây giờ, trên phương diện này còn có cả tài năng
trời cho. Vì vậy tiết dạy hội hòa này chính là dạy một điều: Cho dù ngươi
không có tài năng hội họa, vẽ ra những thứ đều mang nét thô tục đến cỡ
nào, nhưng mà ngươi phải có đủ tài năng giám định và thưởng thức nghệ
thuật.
Đứng ở phía sau, Trương Khởi nghiêng đầu, nghe đến mức say sưa. Lúc
giáo tập sắp xếp giờ học, nàng không có bàn học, tay phải đành nhẹ nhàng
vẽ trong không trung.
Giáo tập lần này là một người họ Viên, là một nam tử hai lăm hai sáu
tuổi, làn da hắn trắng muốt có một đôi mắt long lánh ánh nước, nhìn trông
như một phụ nhân, nhưng thời đại này lại thích kiểu dung nhan như ngọc