CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 962

Hắn đứng thẳng người, quay đầu híp mắt nhìn ánh trời chiều phía tây,

lạnh lùng nói: "Ta họ Cao, dù không có tài năng, cũng là tôn thất hoàng
thân, không ai có thể cắt cơm áo của ta, bệ hạ muốn thu quyền lợi của ta
sao? Vậy coi như ta là một tôn thất nhàn tản đi"

Nói tới chỗ này, hắn quay đầu nhìn về phía Phương lão, nhỏ giọng giải

thích với ông cụ vẫn còn rầu rĩ: "Bệ hạ và Lâu Thái hậu, từ trước đến giờ
đa nghi. Lần trước, Lâu Thái hậu còn không nguyện ý ta kết thân với Trịnh
thị, lần này lại đột nhiên đồng ý. Phương lão, ta sợ bọn họ thu quyền của ta,
là muốn xem phẩm tính của ta, muốn biết ta có phải là người thích quyền
thế, thậm chí không tiếc khúm núm vì quyền thế hay không."

Lời này có lý.

Phương lão gật đầu một cái, nói: "Quận Vương nghỉ ngơi một lát đi."

Lan Lăng Vương gật đầu một cái, hắn duỗi cái lưng mệt mỏi, "Thời gian

qua cứ lo lắng chuyện này, thật nên nghỉ ngơi thật tốt rồi."

Hắn xoa nắn mi tâm, cười khổ, hơi vô lực nói: "Vốn ta vừa ra quán rượu,

liền hiểu đạo lý này. Không ngờ, mới đùa với nàng ấy, làm nàng ấy cảm
động một hồi, lại bị nàng ấy làm tức giận phải lao ra ngoài."

Hắn xoay người, trong tiếng cười trầm thấp lộ ra sự nghịch ngợm, "Lại

nói, phụ nhân ngốc nghếch ngoan cố của ta cũng giống ta, đã có mấy ngày
chưa ngủ ngon. Phương lão, ông phân phó, mấy ngày tới không cần biết ai
tới, đều không cho vào. Nếu bệ hạ hoặc Trịnh thị phái người tới hỏi, ông
liền trực tiếp nói, ta đang ôm phụ nhân của ta vui đùa trắng đêm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.