CAO THỦ DỤ TÌNH - Trang 128

trong mắt anh thoáng qua một tia khó hiểu, bình tĩnh nói lời không cảm
xúc, “Tìm anh?”

Vội vàng gật đầu, An Lệ Đề hơi hồi hộp. “Em có chuyện muốn hỏi anh,

có rảnh không?”

“Vào rồi nói.” Bỏ lại một câu, anh xoay người tiến vào phòng làm việc.

An Lệ Đề vội bước theo, đóng cửa quay lại thì thấy Thường Phong Dịch

đã ngồi trước bàn làm việc nhìn cô.

Cô hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh đột nhiên lại cảm thấy lo lắng, đôi

môi giật giật không nói nên lời.

“Em có chuyện gì?” Giọng điệu anh cứng nhắc giống như không có

hứng thú với những lời cô sắp nói.

“Phong Dịch……” Rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh nhưng

vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, cô đột nhiên khiếp đảm.

“Em muốn nói gì cứ nói thẳng, anh rất vội.” Thấy cô muốn nói lại thôi,

Thường Phong Dịch bất giác cau mày.

Nghe được giọng nói anh không bình tĩnh, lòng cô bỗng dưng rối rắm,

cô miễn cưỡng cười, nói lời không trơn tru, “Lâu rồi anh không về nhà.”

“Nhà?” Thường Phong Dịch bỗng dưng lộ ra ánh mắt giễu cợt. “Em

không nói nhầm chứ? Ngôi nhà ở núi Dương Minh thật ra là nhà em, không
phải nhà anh!”

“Nhưng….. anh đã ở hơn nửa năm rồi.” Cô không nên biểu đạt ý ý nghĩ

trong mình thế nào nhưng thật ra vô cùng hi vọng anh có thể tiếp tục coi
nhà cô như nhà anh mà ở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.