CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 1181

Trương Thắng giơ tay đầu hàng, hoàn toàn bỏ ý định hỏi thăm người nhà

ông cụ.

Ông già này quả nhiên là tuổi cao đáng trí, dễ quên tới mức quá thể đáng,

chắc người nhà vừa rồi gọi điện cũng chỉ nói thuận theo cho có, số tài sản
này, tuyệt đối không thể giao cho ông ấy.

Ông già cầm cái tẩu thuốc lên, bập bập mấy cái, ngẩng đầu hỏi: - Phải

rồi, cậu là ai, tới đây làm gì?

Trương Thắng nuốt nước bọt, dở khóc dở cười luôn, nói to và rõ ràng: -

Cụ ơi, cháu là bạn của con cụ, đi làm ăn qua đây. Cái bọc này rất quý giá,
phải gửi vào ngân hàng, nhưng cháu không phải người bản địa, làm thủ tục
két giữ đồ rất tốn công, phiền cụ lấy CMT ra, cất vào với danh nghĩa của
cụ, mật khẩu cháu giữ, khi nào cần lấy, cháu với cụ cùng đi. Cháu đã gọi
điện báo cho cụ trước, cụ đồng ý rồi.

- Thế à? Ông già xoa đầu: - Có ấn tượng, ừ,ừ nhớ ra rồi... Vậy đi đâu cất,

có xa không?

- Không xa ạ, cụ chỉ cần mang CMT theo, ở đầu đường Sa Mạo hà có cái

ngân hàng, chúng ta đi bộ là được, lát cháu lại đưa cụ về. Nói tới đó,
Trương Thắng thấp thỏm hỏi: - Cmt của cụ, ở đâu ạ?

Ông già ngơ ngơ một lúc: - Đâu nhỉ, bình thường không dùng tới nó.

Thôi xong! Trương Thắng ôm mặt, mất cả đêm mới nghĩ ra cách này,

nếu thiếu CMT thì hỏng hết, trông cậy vào ông cụ thì khỏi nghĩ, cả cái nhà
này lục đâu ra một tờ giấy, đang tìm ông cụ quên mất hô trộm thì mình
khốn.

Ông cụ lộn túi trong túi ngoài, đặt một đống đồ lên bàn, lẩm bẩm: - Để

tôi vào phòng tìm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.