CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 1439

Trương Thắng hít sâu một hơi: - Vâng, anh cho tôi hai năm, tôi sẽ tẩy

trắng toàn bộ tiền của anh, biến nó thành hợp pháp, không ai tra được.

- Hai năm? Anh Văn cười tủm tỉm: - Không cần gấp như thế, nếu không

sẽ lộ ra dấu vết. Dù sao chúng ta là người nhà rồi, càng lâu dài càng an
toàn, ha ha ha, Thắng à, tôi muốn bế cháu ngoại lắm rồi đấy, ha ha ha, hận
không thể lần sau cậu vào thăm tôi bế theo đứa bé mũm mĩm...

- Anh Văn, cứ hai năm đi, nhưng tôi có điều kiện trao đổi.

Anh Văn ngừng cười: - Điều kiện? Thú vị, nói xem nào.

Thời xưa đế vương chuyển giao quyền lực có tâm cảnh thế nào?

Không phải người trong cuộc, dù là nhà văn kiệt xuất nhất cũng chẳng

miêu tả được, song hiện giờ Trương Thắng nghĩ mình có vài phần cảm giác
giống như thế.

Khi y bước ra khỏi cổng lớn trại giam, cảm giác bước chân mình đầy uy

lực, bản thân như người khổng lồ, nhìn nhà cửa, cây cối xung quanh, đều
thấy nhỏ bé, giống hít thuốc phiện làm người ta bay bổng như chín tầng
trời.

Từ lúc y bước chân ra ngoài trại giam, bất kể trong tối hay ngoài sáng

đều có người ngầm bảo vệ, đó là đãi ngộ cấp đế vương, dù thức hay ngủ lúc
nào cũng có một nhóm người coi là trọng tâm của cuộc sống.

Anh Văn không phải họ Văn mà là họ Chu, Chu Hành Văn, Trương

Thắng vốn chỉ là tiểu dân, không biết sự tồn tại của anh Văn, mãi sau này
vào thương trường mới thi thoảng nghe tới cái tên đã thành truyền thuyết
này.

Anh Văn thực sự là nhân vật truyền kỳ, khởi bước bằng làm làm đồ điện,

từng lũng đoạn thị trường điều hòa, tủ lạnh, TV ở Giang Nam. Sau đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.