CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 1560

Nhưng hai năm làm bạn với cái xe lăn, lưu luyến cuộc sống hai chân

khỏe mạnh, làm sao quên được nam nhân để lại vết thương cắt sâu vào tim
như thế? Càng ngày bóng dáng đó càng khắc sâu vào tâm khảm.

Trước kia cô thương tâm mà đi, giờ vì kiêu ngạo mà không muốn về.

Người đó vì không quên được bạn gái cũ nên không tiếp nhận cô, cô đi rồi,
cũng muốn giữ lại hình ảnh hoàn mỹ nhất trong y, không muốn về với bộ
dạng này.

- Tiểu Lan. Tần Nhược Nam bóp vai em gái: - Bên ngoài tốt đến mấy

cũng không bằng nhà mình, Raymond tuy coi em là khách quý, nhưng hai
bên không thân không thích, ở nhà người ta mãi không phải kế lâu dài.

- Hi hi, chị, chị nghĩ rằng em ở đây được người ta nuôi không sao? Em

đâu vô dụng như thế, Raymond hay rời đảo nên không chăm lo được cho
nó, hòn đảo nhỏ này do em quản lý đấy, trước kia anh ấy vì duy trì đất đai
tổ tiên mà phải vay mượn, giờ chi phí hoàn toàn dựa vào thứ tự có trên đảo
kiếm tiền, em là công thần. Em không ăn không ngồi rồi, chỉ có cái chân
này không đi lại được thôi... Còn về nước, em làm được gì? Tần Nhược
Lan cười buồn vô hạn: - Về rồi em chỉ là người tàn tật vô dụng:

Tần Nhược Nam ôm lấy đứa em gái cùng nhau lớn lên, nước mắt như

mưa...

- Mùa đông ở đây rất đẹp, đa phần đều có nắng mặt trời, cỏ vẫn xanh

mướt, hoa vẫn nở, nếu không phải nhìn thấy những chiếc lá vàng vốn phủ
kín cây bắt đầu phiêu diêu theo gió thì chị không nhận ra đã là mùa đông
đâu. Mùa đông, lại là một mùa đông nữa... Thời gian trôi qua thật nhanh.
Tần Nhược Lan được chị đẩy xe lăn đi dạo, cô say sưa kể chuyện ở đây,
giống như cư dân bản địa: - Chị em, ở kia có cái siêu thị, đó là siêu thị duy
nhất trên đảo, do ông Bryan mở. Người sống trên đảo này đều từ thời tổ
tiên, nên nhà nào cũng quen nhau. Đôi khi ông Bryan rời đảo hay đi câu cá,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.