CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 181

- Em còn tới thăm anh ta, tặng đồ cho anh ta mà, là cái nhà đó không

xứng.

Trịnh Tiểu Lộ như không hề nghe thấy y nói, vẫn lẩm bẩm liên hồi:

- Em không hại người, không phải tại em, em không phải là sao chổi...

Đang nói đột nhiên xoay người chạy đi.

Trương Thắng bị bất ngờ không kịp giữ lại:

- Tiểu Lộ em đi đâu đấy?

Chỉ thấy Trịnh Tiểu Lộ chạy tới bên cửa trại giam, hai tay vịn vào tường,

đầu đập mạnh tới:

- Là mình, tại mình, tất cả là do mình, do mình hết, mình đáng chết.

Trương Thắng hết cả hồn vía, nhào tới, vươn tay chụp lấy vai Trịnh Tiểu

Lộ, xoay người cô lại.

Ý thức Trịnh Tiểu Lộ bị kích động quá mức đã hoàn toàn phong bế,

không còn bất kỳ phản ứng nào với thế giới bên ngoài nữa, cô coi ngực
Trương Thắng như bức tường, vẫn đập đầu vào đó, nước mắt trào ra như
suối:

- Tại mình, đều tại mình! Mình đáng chết!

Trương Thắng nắm chặt lấy hai bờ vai mảnh dẻ của Trịnh Tiểu Lộ, kéo

mũ len ra, may mà có cãi mũ len dày này, nên không rách da chảy máu,
nhưng trán đã đỏ tím cả mảng rồi, lòng trảo dâng xót thương vô tận, ôm siết
lấy người cô:

- Tiểu Lộ, đừng thế mà, chuyện này không liên quan gì tới em, cho dù

không có em, anh ta phạm tội sớm muộn cũng bị bắt thôi, không phải tại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.