CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 220

Thắng không tin chuyện ma quỷ, nhưng ở hành lang tĩnh mịch thế này cũng
rất rợn người.

Khẽ khàng bước tới phòng Tiểu Lộ ở, ánh đèn heo hắt từ khe cửa chiếu

ra làm hành lang sớm hơn một chút, hiển nhiên bên trong có người, Trương
Thắng đứng trước cửa phòng, hít sâu mấy hơi, trong đầu tưởng tượng ra
khuôn mặt vui mừng bất ngờ của Tiểu Lộ, vừa đưa tay ra gõ thì nghe thấy
bên trong có tiếng nói.

Ai? Tiểu Lộ ở một mình cơ mà?

- Cha, mẹ, năm mới rồi, Tiểu Lộ lại thêm một tuổi...

Trương Thắng thấy rợn hết cả sống lưng, Tiểu Lộ là cô nhi, cha mẹ mất

khi còn rất nhỏ, đâu ra cha mẹ nữa?

Khu KTX này đã xuống cấp nghiêm trọng, sơn cửa bong chóc hết cả,

khe cửa rất lớn, Trương Thắng thu tay lại nhìn quanh rồi ghé sát vào khe
cửa nhìn, thấy Tiểu Lộ đang ngồi trên giường, trước mặt bày cái tủ giường
thấp thường thấy ở khu chiêu đãi, trên tủ còn có ngôi sao năm cánh màu đỏ,
một cái bát tô, còn trải báo đặt từng cái bánh bao như đĩnh bạc.

Vì ở nhà, Trịnh Tiểu Lộ ăn mặc càng đơn giản, một cái áo len trông cũ

lắm rồi, một chiếc quần jean không biết bao qua bao nhiêu lần gặt, hông
buộc chiếc tạp dề thêu hoa nhỏ, vừa gói bánh bao vừa nói chuyện một
mình.

Khi ở nhà máy, trước mắt người khác, lúc nào cũng chỉ thấy nụ cười ngọt

lịm của cô, làm người ta nhìn mà vui vẻ, không ngờ đằng sau đó là câu
chuyện chua xót.

- Mẹ, Tiểu Lộ lớn rồi, hiểu chuyện rồi, không còn nặn bột nghịch làm mẹ

giận nữa. Mẹ xem, con gói bánh bao giỏi chưa, bé xíu cũng gói được,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.