CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 221

không rách bột nhé, con ngoan như vậy, mẹ cho con thêm chút tiền mừng
tuổi nhé? Mà mà không cho thì con xin cha, cha thương con nhất mà...

Tiểu Lộ cầm cái vỏ bánh bao lên, cho nhân vào, bóp viền lại, giọng điệu

rất trẻ con:

- Đây là cái bánh bao cuối cùng rồi, con học theo mẹ, sẽ cho một đồng

tiền vào đó. Lát nữa cả nhà ta cùng ăn bánh bao, xem ai may mắn ăn trúng
cái bánh bao này.

Tiểu Lộ đứng dậy, rời khỏi tầm nhìn của Trương Thắng, nhưng vẫn nghe

thấy giọng cô:

- Nồi cơm điện sôi rồi, thịt bò hầm sôi hai lần là ăn được.

Kiểm tra xong nồi cơm điện, Tiểu Lộ quay về, đặt từng cái bánh bao vào

trong lồng hấp, đem đi hấp, lại quay về ngồi xuống, hai tay vặn vào nhau,
hàng mi rũ xuống để lại trên má bóng dài, dáng vẻ như đứa bé mắc lỗi đợi
người lớn trách mắng, giọng nghèn nghẹn:

- Cha, mẹ, hôm qua anh Mạch tự sát rồi, khi đó con đang đi thăm anh

ấy... Anh ấy có điều kiện như thế, vì sao theo đuổi con, con biết, vì con trẻ,
mặt mũi lại không xấu, quan trọng hơn nữa con rất ngoan, luôn nghe lời.
Con không biết đó có phải là tình yêu không, nhưng con rất muốn gả cho
anh ấy, muốn có một gia đình.. Nhưng, nhưng anh ấy chết rồi, người nhà
anh ấy mắng con là... sao chổi, hồ ly tinh, còn đánh con... Cha, mẹ, con là
sao chổi chuyên hại người ta sao?

Tiếng khóc cố kìm nén trong đêm tối nghe càng thương tâm, bờ vai nhỏ

khẽ rung động, Tiểu Lô van lơn thảm thiết:

- Cha mẹ ơi, con xin lỗi, con sẽ không nghịch ngợm nữa, con sẽ ngoan,

sẽ nghe lời, không làm cha mẹ giận nữa, cha mẹ đừng bỏ con, con sợ lắm,
con xin lỗi mà, đừng bỏ con...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.