CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 223

Ngồi khóc thút thít một hồi, Trịnh Tiểu Lộ thình lình nhảy bật dậy, bóng

dáng biến mất, chắc là đi mở nồi, cô đang cho nước sôi nguội vào nồi,
trong phòng truyền ra tiếng lẩm bẩm của cô:

- Sôi thêm một lần nữa là ăn được rồi, cha mẹ, hôm nay anh Trương mời

con đi xem bắn pháo hoa, anh ấy tốt lắm, con biết anh ấy thích con, tuy anh
ấy không biết nói những lời ngon ngọt làm vui lòng người khác, nhưng con
biết anh ấy là người tốt. Cha, mẹ, con có nên tiếp nhận anh ấy không... Con
là sao chổi, con sợ sẽ hại anh ấy mất.

Sống mũi Trương Thắng cay xè, chẳng trách với ai Trịnh Tiểu Lộ cũng

tươi cười, lúc nào cũng sợ làm người khác phản cảm, sợ có lỗi với người
khác, trói buộc hỉ nộ ái lạc của bản thân, bờ vai non nớt đó rột cuộc mang
gánh nặng tâm lý lớn thế nào.

Không dám quấy rầy cô, nếu như lúc này gõ cửa, với tâm thái mẫn cảm

của Trịnh Tiểu Lộ, nhất định lập tức cố gượng cười, lo lắng mình đợi lâu
sốt ruột, ăn qua loa vài miếng rồi theo y đi chơi.

" Để cô ấy ăn bữa cơm bình yên đi, cô ấy cùng cha mẹ."

Trương Thắng lặng lẽ lui ra ngoài, tới ban công tầng hai, không có ai,

châm điều thuốc ngồi hút. Trong bóng đêm, một đốm lửa nhỏ lúc sáng lúc
tối, bên ngoài lác đác tiếng pháo, rất xa xăm, không xua tan được bóng đêm
tịch mịch ở nơi này...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.