CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 837

Tập tễnh như con thú bị thương tìm nơi ẩn nấp, Trương Thắng đi về phía

quảng trường Hòa Bình cách đó không xa, cũng không phải y định tới đó,
đôi chân cứ vậy đi thôi.

Nơi này rất náo nhiệt, cho dù tuyết lớn, nhưng quảng trường vẫn đông

đúc, những quán được phép bán pháo treo tấm băng đỏ thật to thu hút
khách hàng, một số người vừa tan ca đẩy xe đạp qua lại giữa các quầy
hàng, giỏ xe là cá muối, hoa quả, những món đồ Tết mà đơn vị phát cho.

" Giống như thời mình còn ở nhà máy, khi đó tuy khổ cực một chút,

nhưng cuộc sống đơn giản vui vẻ, được một quyền lịch, chia vài cân cá là
thỏa mãn lắm rồi, bây giờ, tiền không không thiếu, nhưng..."

Trương Thắng cười yếu ớt, phía trước có cô gái xoay lưng lại phía y,

đứng cạnh quầy bán pháo, đang khẽ hát:

- Chân tình như hoa mai nở, tuyết lạnh chẳng vùi lấp được..

Tiếng ca đó làm Trương Thắng nhớ tới một người, một chuyện, trong

lòng nổi lên nhiều hình ảnh khó quên, nhất thời như thời không rối loạn.

Chủ quán hỏi:

- Cô lấy chừng này thôi hả?

Cô gái ngừng hát:

- Cả hộp pháo to kia nữa, anh buộc cùng nhau đi.

Dậm dậm đôi chân tê cứng vì lạnh:

- Thật là, thường ngày thì suốt ngày lượn lờ quanh mình, bây giờ muốn

một lái xe miễn phí cũng không có.

Giọng nói này... Trương Thắng quay ngoắt đầu sang nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.