Người trung niên kia ngẩng đầu lên, đôi mắt rất có thần, trầm ổn vững
vàng, làm người ta không chú ý tới tướng mạo hắn.
- Ha ha, ra là cậu, huynh đệ niệm kinh Phật. Phàm sở hữu tương, giai thị
hư vọng. Nhược kiến chư tương phi tương, tức kiến như lai. Qua một đêm
đã ngộ chưa?
*** Kinh vô lượng.
Ai thế?
Trương Thắng thấy người này rất quỷ dị, không giống tội phạm cũng
chẳng giống cán bộ trại giam, nhìn quản giáo Ngưu, thấy ông ta gật đầu
mới cười khổ đáp:
- Hôm qua chỉ là gặp biến cố lớn, nên mới cảm xúc đọc một câu Phật kệ,
ngộ được đâu phải dễ.
Người trung niên hài lòng, không ngộ mới là thật:
- Nhân sinh có tám nỗi khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, ái, biệt, ly oán, cầu
không được, bỏ không xong. Chúng ta là bạn tù, gọi tôi là anh Văn, đi đâu
đấy?
Quản giáo Ngưu đáp:
- Anh Văn, dẫn y đi thẩm vấn.
- À, vậy đi đi.
Anh Văn ngồi xuống, Trương Thắng giờ mới nhận ra hắn cầm cuốn kinh
Kim Cương, người này là tù nhân kiểu gì thế? Trong tù có loại phòng kiểu
này sao? Hắn định tu thành Phật à?