CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 286

những gì một nữ nhân nên có và cần có, khiến muội sẽ không bao giờ hối
hận vì đã gả cho ta. Nhưng đến ngày đó, ta sẽ không dùng bất cứ thứ gì để
ràng buộc muội. Người nhà họ Tiêu mãi mãi là người thân của muội, song
muội vẫn mãi là Bạch Hạ. Ta nói như vậy, muội hiểu chứ?”.

“Ừm”, Bạch Hạ co cả người vào trong áo choàng của Tiêu Sơ, chỉ để lộ

ra mỗi đỉnh đầu, giọng nói buồn buồn xen lẫn chút nghẹn ngào: “Chúng ta
đừng nghĩ đến chuyện sau này nữa được không?”.

“Được, được, được,...”, Tiêu Sơ càng ôm nàng chặt hơn nữa: “Đây là lần

cuối cùng ta nhắc đến chuyện này, ta hứa sau này sẽ không nói nữa”.

Bạch Hạ dụi dụi vào lòng y: “Cho nên huynh muốn đợi tới khi động

phòng hoa chúc mới động đến muội sao?”.

Gò má Tiêu Sơ nóng bừng lên, ho khan một tiếng: “Đó là do ta tôn trọng

muội...”.

“Thôi được rồi.”

Trông thấy nàng thở dài, không hề che giấu sự thất vọng, Tiêu Sơ nghiến

răng một lúc lâu, cuối cùng mới ngắc ngứ nói: “Cả đêm không ngủ muội
cũng mệt rồi phải không? Muội nghỉ ngơi một chút đi, đợi trời sáng chúng
ta lại lên đường”.

Bạch Hạ thò đầu ra, hôn nhẹ lên má y một cái rồi ngoan ngoãn dựa vào

trước ngực y, nhắm mắt lại.

Tiêu Sơ nghiêng đầu ngắm nhìn nàng, trên khuôn mặt tình ý dạt dào, y

khẽ thầm thì: “Hạ Hạ, ta thích nhất là nhìn dáng vẻ muội lúc ngủ”.

Thế là Bạch Hạ mới trả lời một câu cho có qua có lại: “Tranh Ngôn,

muội nghĩ muội rất muốn nhìn thấy dáng vẻ huynh khi ôm muội”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.