CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 319

Bạch Hạ không phục, nhướn lên cắn lại. Tiêu Sơ nghiêng đầu tránh,

Bạch Hạ kiên trì bám theo.

Cứ một người cắn một người tránh như vậy, Tiêu Sơ lại hứng trí, chỉ

trong nháy mắt đã chuyển đối thủ thành công, ép Bạch Hạ lên cạnh bàn, từ
từ hôn sâu hơn.

Lúc này, cơ thể hai người kề sát đạt tới một sự hòa hợp chặt chẽ nhất

định, đồng thời cũng là một sự khảo nghiệm nghiêm ngặt đối với tính dẻo
dai của vùng eo mỗi người.

Trng khoảnh khắc này, hơi thở hòa quyện, cành xuân phơi phới, thư

phòng cấm địa hoàn toàn mất đi vẻ trang nhã vốn có.

Ngay một khắc sau, xung quanh đột nhiên tỏa ra hàn khí, đồng thời vang

lên tiếng ầm ầm cực lớn, căn phòng chỉ còn sót lại ba bức tường.

Trong lớp bụi bay mù mịt, xen lẫn tiếng hô to vừa kinh ngạc lại vừa

mừng rỡ của Bạch Hạ: “Chiêu ca ca!”

Tiêu Sơ lạnh lùng phủi đi bụi đất bám trên vai, đau đầu.

Bạch Hạ nghĩ, tại sao cùng là một bộ y sam màu thiên thành, khi mặc lên

người Tô bá bá lại cho người ta cảm giác ấm áp như mùa xuân, mà đổi sang
người Chiêu ca ca lại như mùa đông lạnh giá chứ? Giữa phụ tử có cùng
dòng máu mà lại có sự khác biệt về khí chất lớn đến mức có thể nói là một
trời một vực như vậy, chẳng trách Tô bá mẫu vẫn rực rỡ như mùa hè lại
luôn nghi ngờ đứa con này không pahir do mình sinh ra, còn nếu không thì
chắc khi đầu thai, chào đời bị đụng trúng đâu đó nên đầu óc có vấn đề...

Suy nghĩ của Tiêu Sơ thì đơn giản hơn cũng thiết thực hơn nhiều. Thứ

nhất, thì ra đây chính là Chiêu ca ca mà Bạch Hạ vẫn hay nhắc đến. Thứ
hai, tên này là người điên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.