CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 406

Tiêu Sơ nhìn mà sững người, trên khuôn mặt vừa hiện lên nét vui mừng

vừa xen lẫn nỗi kinh sợ dở khóc dở cười. Vừa định thần lại y đã vội vàng
vươn tay kéo Bạch Hạ từ trong nước ra, nàng còn đang say bí tỉ, tạm thời
vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, y thở dài bất đắc dĩ: "Hạ Hạ, bởi vậy
cho nên ta mới không muốn để cho muội uống rượu mà...".

"Ý? Sao tự dưng lại có thêm một Tranh Ngôn nữa thế này?" Bạch Hạ

nhìn người ở trước mặt, rồi lại nhìn người ở trong nước, đột nhiên giật
mình giống như bị sét đánh, tỉnh táo lại hơn nhiều, còn ôm một phần vạn hy
vọng, nàng run run lắp bắp hỏi: "Đây... đây là…"

Tiêu Sơ lau mặt cho nàng, sau đó vừa bình tĩnh vừa trịnh trọng giới

thiệu: "Gia phụ".

Hy vọng tan vỡ, Bạch Hạ khóc không ra nước mắt.

"Bá... ra mắt bá phụ", Bạch Hạ lúng ta lúng túng, ngoan ngoãn cúi gằm

mặt đứng thẳng người, lắp ba lắp bắp muốn tìm một câu nói sao cho khéo
léo một chút, vốn định xuất phát từ góc nhìn của gia tộc thần y mà khen
ngợi thân thể ông rất tốt, rất khỏe khoắn, nào ngờ vì quá lo lắng nên nàng
nói nhanh hơn suy nghĩ: "Dáng người bá phụ quả thật không tồi", lời nói ra
như bát nước đổ đi, đành phải cố gắng vớt vát lại: "Đúng là... càng già càng
dẻo dai!".

Lại già, rốt cuộc già đến mức nào chứ...

Khuôn mặt Tiêu Mạc Dự đã nhăn nhó đến mức không thể nào nhăn hơn

được nữa, chỉ hận không thể dìm chết mình luôn cho xong.

Bởi vì Bạch Hạ "ướt hết cả người" nên Hoa Thái Du mới nhiệt tình thân

thiết kéo nàng đi thay y phục khác, Tiêu Sơ thì tiếp tục chà lưng cho Tiêu
Mạc Dự, làm một đứa con hiếu thảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.