CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 483

cả ngày quấn lấy nhau mượn rượu giải sầu, khiến cho mỹ tửu được tích trữ
trong phủ bị tiêu phí gần hết.

Mỗi lần rượu vào dạ sầu là lại ngồi dàn hàng trên chỗ cao nhất của nóc

nhà, hướng về phía ánh trăng mà cất giọng tru tréo liên hồi, ồn ào đến mức
mấy hộ xung quanh cả ngày cứ nơm nớp lo sợ không yên nhưng lại chỉ có
thể nuốt cơn giạn vào trong lòng...

Hôm nay, vừa mới sáng Tiêu Sơ đã đi ra ngoài, mãi đến khi trời tối om

vẫn chưa thấy trở về, Tứ Muội cùng Chiến Phong lại uống say bí tỉ bắt đầu
kêu khóc om sòm, Bạch Hạ dù gì cũng không ngủ được bền trèo lên nóc
nhà hóng gió.

Gió mát thổi hiu hiu, đom đóm lập lòe, ánh trăng sao vằng vặc soi sáng

mặt đất.

Cho nên, nhờ vậy mà Bạch Hạ có thể dễ dàng thấy được có hai người

đang men theo con đường nhỏ đi lại gần, một trước một sau, cách nhau
khoảng nửa bóng người, bước chân không nhanh không chậm. Nàng không
thấy rõ được vẻ mặt song lại có thể nhìn thấy được dung mạo mỗi người.

Người đi trước là Tiêu Sơ, người phía sau là Tư Đồ Diên.

Bạch Hạ còn đang đắn đo xem không biết có nên hết to lên chào hỏi để

tìm lại chút cảm giác tồn tại hay không thì hai người kia đã rẽ vào hướng
cổng bên cửa Lâm phủ, thế là Bạch Hạ lại bắt đầu suy nghĩ đắn đo xem
mình có nên để lội ra đã nhìn thấy cảnh này hay không.

Thời gian suy nghĩ khá ngắn, dường như chỉ trong một nhịp thở mà thôi.

Kết quả của quá trình đắn đo rất đơn giản: Nên.

Đã nhìn thấy rồi thì không cần thiết phải giả vờ hồ đồ, để rồi sau đó nảy

sinh nghi ngờ này nọ rồi biến thành vướng mắt trong lòng, phải nghĩ hết
mọi cách, giở đủ loại mánh khóe để đi thăm dò, nếu không cẩn thận biến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.