CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 485

Bạch Hạ tỏ ra rất đỗi ngạc nhiên, rất đỗi vô tội, đồng thời cũng rất đỗi

nhã nhặn chớp chớp mắt: “Ta cùng nam nhân nhà mình nói chuyện như vậy
chẳng lẽ có gì sai à? Thực rả, so với người nửa đêm canh ba còn một mình
đi lại mờ ám với nam nhân nhà người khác thì ta thật hổ thẹn chẳng dám
nhận bốn chữ “tùy tiện phóng đãng” này đâu!”

Tiêu Sơ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nghiêng về phía trước nửa bước,

đứng chặn trước mặt Tư Đồ Diên đang nhìn chằm chằm Bạch Hạ, chuẩn bị
nổi trận lôi đình: “Hạ Hạ, ta và Tư Đồ đại nhân...”

Tư Đồ Diên hét lên: “Ở đây không có Tư Đồ đại nhân nào hết!”.

Tiêu Sơ ngừng một chút, nhưng giọng điệu vãn bình thản như thường:

“Trên đường trở về vô tình gặp phỉa một trận sạt lở núi, khiến cho một
lượng gỗ thô rất lớn chất trên sườn núi lăn xuống, phía dưới là hơn trăm
công tượng (*) vẫn chưa kịp sơ tán, chúng ta liền hợp lực nghĩ cách ngăn
cản không cho thảm kịch xảy ra, sau đó còn phải giải quyết một chút
chuyện còn lại cho nên mới về trễ thế này. Còn sở dĩ ta qua đây là vì nàng
ta nói có đồ gì đó muốn đưa cho ta.” Tuy không nhắc đến Tư Đồ đại nhân,
nhưng y cũng không nói “Tư Đồ cô nương”

(Công tượng: thợ)

“Ồ, thì ra là như vậy à”, Bạch Hạ tỏ ra thấu hiểu, tiến lên trước kép lấy

tay y: “Thế thì chúng ta mau lấy đồ rồi về nhà thôi kẻo làm lỡ giờ nghỉ ngơi
của người ta”.

Tuy Tiêu Sơ không rút tay về thế nhưng y lại hơi chau mày như thể đang

phải chịu đau, Bạch Hạ lập tức phát hiện ra có chỗ không ổn, vội vàng cúi
đầu xem thử, liền thấy trên cổ tay phải của y quấn một lớp vải trắng thật
dày, nhưng gần như đã bị màu đỏ tươi thấm ra bên ngoài.

“Sao lại như vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.