CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 489

Bạch Hạ lại như thể hoàn toàn không phát giác ra cứ một mực chu đáo

phủi đi chút bụi bám trên vai áo Tiêu Sơ: “Tranh Ngôn, chúng ta về nhà
thôi, còn đồ vật kia thì lúc khác qua lấy cũng không muộn.”

“Được”, Tiêu Sơ nhìn nàng, khóe miệng nhoẻn lên thành nụ cười ấm áp.

Lúc sau y mới xoay về phía Tư Đồ Diên ôm quyền, lạnh nhạt nói: “Quy

củ của Tiêu gia, đã là mệnh lệnh của thê tử thì phải nghe theo. Xin lượng
thứ.”

Trong mảnh vườn trống trải yên tĩnh, một bóng hình đỏ rực vẫn cứ đứng

lặng một mình, mái tóc dài vạt váy áo tung bay phần phật, mãi lâu sau mới
ngừng lại.

Ánh trăng kéo dài cái bóng của nàng ta trên mặt đất, làn gió đêm thổi bay

tiếng cười lạnh thê lương tràn ngập sự không cam tâm, ác liệt: “Thê tử?
Nếu cô ta là thê tử, vậy thì ta là cái gì...”

Ngày hôm sau, Bạch Hạ vẫn cứ vất vưởng trong vườn thảo dược bên

Lâm phủ như thể một người chẳng có việc gì để làm, bởi vì trước giờ nàng
không hề cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn thoải mái mà thể hiện ra bản
tính lười nhác của mình, cho nên những lúc làm việc nàng vẫn luôn tuôn
theo “nguyên tắc quân tử”, có thể đọng khẩu tuyệt đối không động thủ.

Chạng vạng, Bạch Hạ như thường lệ bê một chiếc ghế trúc tay cầm một

ấm trà nhỏ, làm bộ như một lão địa chủ, chỉ huy hạ nhân tưới nước làm cỏ,
còn mình thì ngồi hóng mát, trải qua một ngày rất là thoải mái. Tuy nhiên
người ta vẫn thường nói “sống ở đời mười người thì đã có tám, chín người
sống không như ý mình”, đang lúc nàng chống lên tay vịn định đứng lên
vươn vai một cái thì bị một cái dằm nhỏ xíu ở trên đó đâm vào lòng bàn tay
làm rách da.

Còn may trên người này bao giờ cũng mang theo thuốc bôi ngoài da

cùng chút thuốc uống, vết thương khá nhỏ mà cũng rất nông, cho nên máu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.