với trụ sở quân đội, ba cậu lại là quân nhân. Cậu sẽ không như Tề
Thạch….con cán bộ trong truyền thuyết chứ?”
Hàn Lăng Sa bị cô hỏi nhiều lần, thật sự nhịn không được, mạnh mẽ nói:
“Nhà tớ và nhà hắn gần nhau, không cho phép làm ầm ĩ. Tớ mệt muốn
chết.”
“Hazz..đừng ngủ…” Lâm Tiếu nghe được tin tức mang tính bùng nổ
càng không chịu buông tha cô. Thì ra cô gái này là truyền thuyết của đại
viện trong trường học của bọn họ…
Có tiếng gõ cửa, Hàn Lăng Sa càng cảm thấy phiền não. Đang mơ mơ
màng màng ngủ lại bị người ta đánh thức, đầu đau như búa bổ. Thoáng
chốc nghe Lâm Tiếu mở cửa. Sau đó là âm thanh sột soạt, cuối cùng là hai
giọng nói khác: “Chị ạ!”
Hàn Lăng Sa vừa nghiêng đầu nhìn, hai cô bé khuôn mặt tươi tắn cười
rạng rỡ. Cô cũng không biết nói thế nào cho đúng, chỉ đành gật đầu một
cái, nói qua loa: “Các em dọn đến phòng này à? Từ từ dọn dẹp nhé…” vừa
nằm xuống lại gọi Lâm Tiếu, “Tiếu Tiếu, tám giờ rưỡi gọi tớ nhé, tớ ngủ
trước đây…”
“Tám rưỡi cậu còn ra ngoài sao?” Lâm Tiếu dọn dẹp sách trên bàn của
mình, không để ý hỏi.
“Không phải, xin nghỉ. Đều như vậy rồi, ngày mai tớ sao có thể luyện
tập. Tớ ngủ trước một chút, mệt muốn chết rồi.”
“Ừ ừ.”
Hai nữ sinh năm nhất mới tới, thấy Hàn Lăng Sa buồn ngủ cũng nghiêm
túc thu dọn đồ đạc. Vừa để đồ xuống xong, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lâm
Tiếu, nhỏ giọng hỏi: “Chị à, đây là chị Hàn Lăng Sa sao?”