không chừng sẽ nghĩ thế nào đây…” Đường Mỹ Linh nhìn Cố Trạch Vũ bị
đánh đến như vậy cũng không đành lòng, lên tiếng khuyên bảo.
“Hừ, Cố Trạch Vũ, cậu xem chừng mấy chuyện khốn kiếp kia!”
Cố Trạch Vũ chống ghế salon đứng lên, nhìn Hàn Hành Viễn nói từng
câu từng chữ: “Chuyện quá khứ là lỗi của cháu. Chuyện tối qua cũng là lỗi
của cháu, cháu sẽ không phủ nhận. Nếu như cháu đã đến thành phố G thì
cháu đã chuẩn bị sẵn sàng để kết hôn với cô ấy rồi. Như vậy, cháu sẽ giải
thích chuyện quá khứ với cô ấy rõ ràng. Hơn nữa còn đoạn tuyệt sạch sẽ.
Chú yên tâm.”
Cách một đoạn nhưng Hàn Hành Viễn vẫn có thể nhìn thấy sự kiên định
trong ánh mắt hắn. Lúc này hắn không khỏi nhớ tới Đường Mỹ Linh năm
đó. Khi đó cô lại tìm đến hắn một lần nữa, nói cho hắn biết, cô không quan
tâm, chỉ cần ở bên cạnh chăm sóc hắn là tốt rồi. Lúc cô nói những lời này,
ánh mắt kiên định giống Cố Trạch Vũ như đúc.
“Vừa rồi cô ấy ra ngoài, cháu không yên tâm, cháu đi xem trước một
chút.” Cố Trạch Vũ nói xong câu đó, khập khiễng rời khỏi phòng bệnh.
Hàn Lăng Sa nhìn ba chữ không ngừng lóe lên trên màn hình điện thoại,
do dự một lát, nhấn tắt rồi tắt nguồn. Theo thứ tự xếp hàng, rất nhanh sẽ
đến phiên cô. Sau khi cô nhận lây phiếu vẫn ngồi ở trong phòng chờ ngẩn
người. Vừa rồi ở trong phòng bệnh, mỗi một chữ Hàn Hành Viễn nói đều
vượt qua sức chịu đựng của cô. Cô không muốn tin nhưng mỗi câu nói của
Hàn Hành Viễn đều để lộ cảm giác rất chân thực. Cô có cảm giác như mình
sắp sửa bị trói trên một cái giá, thấy rõ mọi chuyện xảy ra năm đó, lịch sử
phong trần năm đó. Điều đó không chỉ mang đến cho cô cảm giác sợ hãi
mà còn có cảm giác chua xót và tự trách không cách nào nói được.
Cố Trạch Vũ không gọi được điện thoại cho Hàn Lăng Sa bắt đầu cảm
thấy hoảng hốt. Hắn không biết vừa rồi Hàn Lăng Sa và Hàn Hành Viễn rốt