“Theo lẽ thường mà nói, hiện tại người cô ấy muốn tìm đến nhất là mẹ.
Mà quê hương của mẹ cô ấy là ở đây.” Mặc dù Phương bí thư vẫn giữ vững
quan điểm ban đầu, nhưng cảm thấy sự nghi ngờ của Cố Trạch Vũ cũng có
chút đúng, “Có phải là đến chỗ mộ của mẹ cô không?”
“Không có. Hôm trước lúc vừa đến đây, tôi đã hỏi qua Ninh Mông rồi
qua đó. Nhưng căn bản là không có một chút dấu vết người nào đến tế bái.”
Cố Trạch Vũ cau mày, lắc đầu.
Phương bí thư còn muốn nói gì nữa, điện thoại của Cố Trạch Vũ đã reo
lên. Cầm lên vừa nhìn là ba mình gọi, Cố Trạch Vũ vội vàng nhận.
“Alo, ba.”
“Sao rồi? Đã tìm thấy người chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Mặc kệ thế nào con cũng phải đảm bảo an toàn cho người, mang về
nguyên vẹn cho ta. Nếu con bé thiếu một cọng tóc, con cứ chờ hình phạt
của ta!”
“Ba, con hỏi ba chuyện này… Ba đừng cúp máy trước.”
“Chuyện gì cũng không thể sánh được việc tìm tiểu công chúa. Bây giờ
chuyện gì cũng không được nghĩ tới. Tìm người rồi hãy nói!”
“Vâng!” Cố Trạch Vũ thấy Cố thiếu gần nổi giận, cũng không dám qua
loa, vội vàng đồng ý, “Đúng rồi, vậy chú Hàn,,,”
“Chuyện như vậy trước để sang một bên. Nếu tiểu công chúa thật sự
đồng ý gả cho con, đợi đến lúc con bé tốt nghiệp, ta tuyệt đối sẽ triệu hồi
con về nhà ngay lập tức. Nếu thật sự như chú Hàn nói…. Như vậy, Cố
Trạch Vũ, xem ta có đánh gãy chân con không!”