CẤP TRÊN, XIN BAO NUÔI! - Trang 232

khách quý. Hàn Lăng Sa biết, tất cả những điều này là bởi vì cô là con của
một vị anh hùng đã yên giấc ngàn thu.

Lúc nhỏ, thấy trên sách cô có học về một số người sẵn sàng hi sinh tính

mạng của mình để cứu tính mạng người khác, cô luôn cảm thấy những thứ
đó thực xa xôi với mình, cô và bọn họ không giống nhau. Trên thế giới này
cô chỉ là một hạt cát nhỏ trên sa mạc bao la, cho nên, tấm lòng cô không
được rộng lượng lắm, chí hướng không cao, có thể sống an nhàn, vô lo vô
nghĩ cả đời là tốt rồi.

Chẳng qua khi đó Hàn Lăng Sa còn không biết, mình có một người ba vĩ

đại như vậy…

“Cô gái, lần này là cô đặc biệt đến thăm cha sao?”

“Vâng.”

“Haiz… cô còn trẻ tuổi… Là tôi thực xin lỗi ba cô! Năm đó nếu không

phải do tôi liên lụy cho ông ấy thì cũng không… Cô gái, cô tên là gì?”

“Hàn Lăng Sa.”

Người phụ nữ kia nghe tên, đoán chừng là thấy họ khác nhau, lúng túng

đóng miệng. Không khí lập tức im ắng, Hàn Lăng Sa cầm ly uống mấy
ngụm trà, hồi tưởng chuyện mấy ngày nay. Lúc này cô đột nhiên nhớ tới,
cho tới bây giờ thậm chí cô đã quên tất cả những gì ở thành phố G, bao
gồm cả người, cả công việc.

Lúc vừa rời đi, cô chỉ muốn bất luận thế nào cũng muốn tới gặp một lần.

Cho đến nhiều năm sau, Hàn Lăng Sa mới hiểu được, cảm giác vứt bỏ tất
cả chỉ vì muốn được gặp ông một lần chính là tình cảm của phụ nữ không
bao giờ cắt đứt được tình thân. Hàn Lăng Sa suy nghĩ đến dáng vẻ Hàn
Hành Viễn trên giường bệnh mấy ngày trước khi cô bỏ đi, trong lòng ngoài
lo lắng còn là tự trách. Cho tới bây giờ, cô cũng cho rằng là do ông phụ mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.