Hàn Lăng Sa dĩ nhiên biết hắn có ý gì, liếc thấy Phương bí thư trước mặt
còn chưa đi, lắc đầu nói: “Thôi đi,chú Phương còn đang ở đây.”
“Ông ấy biết rồi!” Cố Trạch Vũ cũng uống không ít rượu, vừa bị gió
thổi, nhiệt tình do rượu cũng nổi lên không ít, “Cũng rất lâu rồi anh không
gặp em, hơn nữa, thời điểm ba phút đó…”
Hàn Lăng Sa thấy phía trước Phương bí thư đã đứng vững, chắc là đang
đợi bọn họ, giọng nói Cố Trạch Vũ cũng dần lớn, cô chỉ có thể nói qua loa:
“Được rồi, ở lại một chút rồi nói.”
Cố Trạch Vũ thoải mái hơn một chút thả cô ra: “Hiện tại chúng ta phải
nói rõ ràng, chốc lát mấy người chạy đi thì anh biết làm thế nào?”
Phương bí thư đã quay đầu lại nhìn hai người đang kề tai nói nhỏ, Hàn
Lăng Sa kinh ngạc, vội vàng nhảy sang bên cạnh hắn, vỗ cánh tay Cố Trạch
Vũ nói: “Hành hành, đến đây đi đến đây đi…”
Cố Trạch Vũ cười ha ha thỏa mãn, kéo cô vào khách sạn.
Trong phòng, Hàn Lăng Sa cũng không dám ngủ, chỉ sợ lát nữa Cố Trạch
Vũ thật sự tới, thấy cô không mở cửa sẽ mượn can đảm từ rượu, dùng sức
đập cửa. Đến lúc đó lại đánh thức Phương bí thư dậy thì biết làm thế nào?
Vốn là giờ cũng không còn sớm, ban ngày Hàn Lăng Sa cũng đi dạo trên
phố lâu như vậy cũng cảm thấy mệt mỏi, đang chuẩn bị tắm. Cô vừa mới
bước tới cửa phòng tắm tiếng gõ cửa đã vang lên.
Hàn Lăng Sa không thể làm gì khác hơn là đi mở cửa trước. cửa vừa mở
đã thấy Cố Trạch Vũ tựa người trên cửa cười. Hàn Lăng Sa cũng làm như
tên trộm, nhanh kéo hắn vào phòng rồi ngó nghiêng ngoài cửa xem có ai
không.
“Người này đã chuẩn bị ngủ rồi à?” Cố Trạch Vũ dính sát vào, ôm Hàn
Lăng Sa từ phía sau.