Đường Mỹ Linh xem đồng hồ, cũng đã gần mười hai giờ, “Cũng sắp đến
mười hai giờ, có lẽ Cố thiếu cũng sắp đưa bọn họ tới. Tiểu công chúa con
đừng khóc, đợi lát nữa mắt con sẽ sưng lên, có cần lấy nước nóng chườm
lên không?”
“Không cần, con đi rửa mặt là được rồi… Ba, ba có thể xuất viện sao? Ý
con là cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Để dì đi hỏi bác sĩ.” Đường Mỹ Linh cười, mở cửa đi ra ngoài.
Không lâu sau, Cố Trạch Vũ cũng đã tới, xem ra đã thay một bộ quần áo
khác. Mặc dù vẫn là quân trang nhưng lại hết sức thẳng, không giống như
bộ lúc trước, có rất nhiều nếp nhăn.
“Chú Hàn, cháu tới đón mọi người đến khách sạn, ba mẹ cháu đều đã
chờ ở đó.” Cố Trạch Vũ cười nhã nhặn.
“Ừ, “ Hàn Hành Viễn cố ý đuổi Hàn Lăng Sa, “Con đi xem dì Đường,
sao lâu như vậy còn chưa trở lại?”
Hàn Lăng Sa đứng đó nhăn nhó, nhìn Cố Trạch Vũ rồi lại nhìn Cố Trạch
Vũ, dáng vẻ rất lo lắng. Hàn Hành Viễn thấy thế, vung tay lên nói: “Con
yên tâm, ba nhớ lời con, sẽ không làm khó hắn.”
Hàn Lăng Sa lúc này mới yên tâm đi ra khỏi phòng bệnh.
“Ngồi đi.” Hàn Hành Viễn liếc mắt Cố Trạch Vũ quân tư tiêu chuẩn
đứng bên cạnh, “Cậu cũng đừng bày ra dáng vẻ đứng chính thức như vậy.
có lẽ trong lòng cũng đang mắng tôi vài ngàn lần!”
“Không có.” Cố Trạch Vũ thở ra một hơi, thân thể tỉnh táo lại, giải thích.
“Đều là quân nhân, cũng nên nói chuyện thẳng thắn, không nói những
chuyện vòng vo nữa! Những chuyện trước kia, tôi cũng sẽ không tra cứu