tính mạng của mình để nhận lấy trách nhiệm quân nhân. Nhưng chúng ta
chỉ ngang ngược dựa vào hào quang của bọn họ. Cả cậu, cả tôi, cả Phương
Cẩn cũng thế, nhưng các người có nghĩ đến hay không, nếu như ba mẹ
chúng ta không phải bọn họ, chúng ta sẽ ra sao đây?”
“Rốt cuộc thì cậu bị sao vậy? Rất khác…” Tề Thạch bị cô nói xong có
chút phát giác, “Có phải cậu ở chung một chỗ với Cố Trạch Vũ nên đã bị
đồng hóa rồi không?”
“Tề Thạch, chúng ta đều cùng là một kiểu người. Đêm hôm đó, tôi cũng
hi vọng về sau cũng thế… Không nên làm cho vầng sáng của các bậc cha
chú chúng ta tắt đi.”
Hàn Lăng Sa nói xong, hoàn toàn im lặng, Lâm Tiếu và bạn gái Tề
Thạch cũng rất ăn ý cúi đầu, mạnh mẽ bới cơm. Tề Thạch cũng cúi đầu, tựa
như đang tự hỏi cái gì đó, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Lăng Sa
nghiêm túc nói: “Tôi hiểu ý của cậu, cậu yên tâm, chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ
gắng hết sức để làm được.”
Hàn Lăng Sa cười khẽ gật đầu: “Tuần này tôi muốn về nhà, chúng ta
cùng nhau ăn cơm tối, nghe nói tài nấu nướng của dì Đường rất giỏi.”
“Được,” Tề Thạch cũng cười, “Nhưng tôi muốn bố mẹ tôi cũng đến
nữa.”
“Không phải lần đó cậu cũng cùng ăn cùng bố mẹ rồi sao?” Hàn Lăng Sa
cười hắn.
“Không phải lúc đấy cậu cũng gọi vị kia nhà cậu sao? Dù gì cũng để cho
chúng tôi giữ cửa chứ.”
“Có cái gì mà giữ chứ, ba tôi cũng đã sớm cho hắn qua, hơn nữa, cũng
đang còn huấn luyện chứ sao.”