“Đang đi ra ngoài, chuẩn bị đi gặp em.” Cố Trạch Vũ trước khi thoát
thân đã bị phạt không ít rượu, lúc này có chút say, nghe được giọng nói dịu
dàng của cô, cảm thấy càng say thêm, “Hiện em đang ở đâu?”
“Tài xế của ba đang đưa em trở về trường học.” Hàn Lăng Sa nói xong
nghiêng người một chút, khoanh tay nhỏ giọng nói, “Hai ngày nay làm em
sợ muốn chết, chỉ sợ quân diễn lại xảy ra chuyện gì…”
“Em suy nghĩ nhiều làm gì?” thấy được cô quan tâm mình, Cố Trạch Vũ
vui mừng biết bao, ngoài miệng lại là trách cứ cô, “Anh có thể xảy ra
chuyện gì cơ chứ? Cả ngày em chỉ suy nghĩ linh tinh không thôi! Bảo Tiểu
Lý dừng xe ở dọc đường, anh sẽ đón em.”
“Anh định làm gì?”
“Em nói gì? Lâu rồi không được gặp em, em nói xem anh muốn làm gì?”
“Ngày mai em muốn lên lớp.”
“Anh mặc kệ, sáng mai anh đưa em đến trường, hôm nay nếu em không
chờ anh… anh sẽ đến trường bắt người!”
“Anh say rượu lại nổi điên à?” Hàn Lăng Sa nghe lời nói hắn không
được lưu loát cũng biết là hắn đang say, đến lúc đó lại gây ra chuyện,
không còn cách nào khác là vội vàng đồng ý, “Anh uống rượu không nên
lái xe, để cho hắn đưa em về nhà trọ, anh bắt taxi về là được, được không?”
“Vậy anh ở nhà chờ em.”
“Được.”
Tuy nói là Cố Trạch Vũ ở nhà chờ cô, nhưng hắn đang ở trại lính, phải đi
hết một đoạn đường dài mới có taxi. Lúc Cố Trạch Vũ về, Hàn Lăng Sa
cũng đã ở đấy chờ cửa hắn rất lâu. Ra khỏi thang máy đã nhìn thấy cô gái