trong cuộc hai bên có cảm giác gì?”
Ninh Mông nghe đến vấn đề này, hai mắt sáng rực, cũng không quản đến
việc đếm tiền nữa, nhảy ra trước mặt Cố trạch Vũ, không nháy mắt nhìn
hắn, miệng không ngừng thúc giục: “Nhanh! Cảm giác gì? Cảm giác gì?”
Cố trạch Vũ thật sự rất đau đầu với cô em vợ này, nào có cô gái nào lại
quang minh chính đại tỏ vẻ hứng thú với chuyện này như vậy kia chứ?
“Là tôi dụ dỗ cô ấy, chính là buổi tối tổ chức tiệc chia tay huấn luyện
viên ở trường học của các cô… Địa điểm là ở nhà tôi đang ở…”
“Em biết ngay mà, thảo nào đêm đó chị ấy không về phòng, để mặc em
và chị Lâm Tiếu cô đơn tĩnh mịch nói chuyện trên trời dưới đất. Thực sự rất
tàn nhẫn!”
Cố trạch Vũ nhìn mặt Ninh Mông tức giận mà cười nghẹn, nghiêm túc
nói: “Chuyện như vậy sao có thể trách anh, nên trách chị em chứ… Phải
biết rằng đêm đó, điệu nhảy của cô ấy có lực hấp dẫn rất mạnh mẽ….”
“Cảm giác thế nào?” Bạch Vũ Đồng trong phòng lo lắng hỏi.
“Vô cùng phấn khích…” Cố trạch Vũ nháy mắt, sau đó ho khan, bổ sung
thêm: “Phấn khích sâu tận xương tủy…”
“Oa! Anh rể, anh thật mạnh mẽ!” hai mắt Ninh Mông sáng rực, ánh mắt
rất sùng bái nhìn Cố trạch Vũ, lại quay đầu thúc giục chị họ mình: “Nhanh,
chị nhanh nói đi, cảm giác như thế nào?”
“Không có cảm giác!” Hàn Lăng Sa sớm đã đỏ bừng mặt, làm sao còn
dám trả lời chứ.
“Chị đừng nghĩ qua loa! Có phải cảm giác đầu óc trống rỗng, hay cái gì
mà thân thể ngứa ngáy khó chịu không…” Ninh Mông bên ngoài nhắc nhở.