CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 102

... Mình phải thoát khỏi đây thôi.
Giọng của Louis từ đâu phát ra:
– Tôi không có cả một ngày trời đâu.
– Xin lỗi. Tôi không thể ... .
Nhưng anh chàng giám đốc đã quyết định trừng phạt cô vì tội đã làm mất
thời gian.
– Vài nốt thôi, - anh ta khăng khăng đòi. Đủ để anh ta có thể nói lại với bà
dì rằng cô gái này ngu xuẩn tới mức nào. Có thể nhờ đó mà cản được bà ta
thôi đưa tới đây những người được bà bảo hộ.
– Tôi đợi đây Anh ta ngả lưng vào ghế, châm một điếu Gitaule. Bốn tiếng
nữa mới phải đi.
Yvette vẫn sẽ đợi. Anh sẽ có thời gian vào phòng cô, trước khi về nhà với
vợ mình. Có khi còn kịp để ...
Anh ta chợt nghe thấy, và không thể tin vào tai mình. Một giọng hát ngọt
ngào, trong vắt đến ...lạnh cả sống lưng. Một giọng hát đầy ước mơ và khát
vọng, về sự cô đơn và nỗi tuyệt vọng, về những tình yêu đã mất và những
giấc mơ đã chết ... Giọng hát khiến anh ta trào nước mắt. Nó khuấy động
những ẩn giấu trong sâu thẳm mà bấy lâu anh ta tưởng chúng đã chết. Đây
là tất cả những gì anh ta có thể thất lên. Giêsu Kitô! Nàng ở đâu ra vậy?
Một nhân viên phụ trách máy bước vào buồng chỉ huy từ lúc nào, đang
đứng nghe như bị thôi miên. Cánh cửa buồng lại mở ra và những người bị
giọng hát cuốn hút lũ lượt kéo nhau vào. Họ đứng chết lặng khi nghe những
âm thanh xé lòng từ một trái tim tuyệt vọng đang gào thét đòi tình thương.
Trong phòng tịnh không còn tiếng động nào khác.
Khi bài hát kết thúc, sự tĩnh mịch còn kéo dài mãi. Cuối cùng, một phụ nữ
cất tiếng:
– Bất kể cô ta là ai, không được để giọng hát này “thoát”.
Louis Bonnet vội vã đi sang phòng phát thanh. Theresa đang nhấp nhỏm
đợi được về:
– Xin lỗi vì tôi ngồi lâu quá. Ngài hiểu cho, tôi chưa bao giờ.. – Nào, ngồi
xuống đã, Maria.
– Tôi là Theresa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.