CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 104

ngôi sao.
– Thật đáng tiếc, cô bé xinh không được nhiều. Giám đốc sân khấu chép
miệng. - Nhưng chỉ nghe trên đài thì cũng chẳng ảnh hưởng gì ...
Buổi biểu diễn tối đó của Theresa thật tuyệt vời. Cô thấy mình chưa bao
giờ lại được hát như thế. Ai biết được những gì rồi sẽ đến với mình? Cô có
thể trở nên nổi tiếng và đàn ông sẽ quỳ dưới chân cô, cầu xin cô lấy họ, như
họ đã cầu xin Monique.
Như đọc được ý nghĩ của cô, Monique nói:
– Em rất mừng cho chị, nhưng đừng để chuyện đó cuốn chị đi. Những thứ
này chẳng bền đâu.
Sẽ bền, Theresa hạnh phúc nghĩ cuối cùng mình đã được làm người, một
con người như mọi con người.
Sáng thứ hai, một cú điện thoại đường dài gọi đến cho Theresa.
– Chắc hẳn thằng cha nào đó đùa cợt. - Cha cô bảo. Hắn nói hắn là Jacques
Raimu.
Một giám đốc sân khấu sáng chói nhất nước Pháp. Theresa thận trọng nhấc
máy.
– Alô!
– Cô De Fosse đấy ạ?
– Vâng.
– Theresa De Fosse phải không?
– Vâng, tôi đây.
– Jacques Raimu đây. Tôi đã được nghe chương trình của cô trên đài vào
tối thứ bảy. Cô chính là người tôi đang tìm.
– Tôi ... Tôi không hiểu.
– Tôi đang dựng vở tại nhà hát kịch Comédie Francaise, một vở ca kịch.
Tôi đang tìm một người có giọng hát như cô. Nói thật là không thể có
giọng hát nào giống được cô. Ai đang phụ trách cô đấy?
– Phụ trách tôi ấy à? Tôi ... không có ai phụ trách tôi cả.
– Vậy tôi sẽ tới và chúng ta sẽ thỏa thuận cụ thể.
– Ngài Raimu ... tôi ... tôi không được xinh đâu. - Thật đau đớn cho cô phải
nói ra điều đó, nhưng cô hiểu là không có cách nào khác. Không được để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.