CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 106

Cả hai đều thấy được ấn tượng dữ dội qua sự thay đổi nét mặt của ông ta.
Nó chuyển từ trạng thái sốc sang thất vọng, rồi là kinh tởm.
– Cô là cô ca sĩ đó?
– Vâng.
Ông quay sang Monique:
– Thế cô là ...
Monique cười vẻ ngây thơ, nói:
– Tôi là em gái chị Theresa.
Raimu quay sang xem xét lại Theresa, rồi lắc đầu.
– Rất lấy làm tiếc, - ông nói với Theresa. - Cô quá ... - ông lúng túng tìm
chữ.
– Cô quá trẻ. Nếu cô thứ lỗi, tôi sẽ trở về Paris.
Và họ đứng đó nhìn ông bước ra cửa.
Ăn tiền rồi, Monique hân hoan. Ăn tiền rồi.
Theresa không tham gia thêm buổi phát sóng nào nữa. Louis Bonnet nài nỉ
cô trở lại, nhưng nỗi đau đớn quá lớn khiến cô khước từ.
Nhìn thấy em gái mình rồi, Theresa nghĩ, thì còn ai dám cần đến mình nữa
Mình thảm hại quá.
Chừng nào còn sống, Theresa sẽ còn không quên được cái ánh mắt và vẻ
mặt Jacques Raimu.
Chỉ tại mình mơ mộng ngu ngốc. Theresa tự nhủ. Đó là Chúa phạt mình
đấy mà.
Sau đó, Theresa chỉ hát trong nhà thờ, và ngày càng trở nên cô đơn hơn bao
giờ hết.
Mười năm tiếp theo, Monique xinh đẹp chối bỏ hàng chục lời cầu hôn.
Nào là con trai thị trưởng, con chủ nhà băng, bác sĩ ...nào là con các nhà
buôn giàu có. Dập dìu quanh cô có từ các chàng trai trẻ vừa mới ra trường
tới các vị có danh tiếng, thành đạt ở tuổi bốn mươi, năm mươi. Họ là những
người giàu hay kẻ nghèo, già nua hay trẻ trung, đẹp mã hay xấu xí, có học
hoặc vô học.
Đáp lại tất cả họ, Monique nới không!
– Thế con muốn tìm cái gì? - Cha cô chán nản hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.