CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 113

mặt em gái nhưng Monique lại tỏ ra hết sức thờ ơ.
Chắc nó bị mù, bị câm, bị điếc. Theresa nghĩ bụng.
Thế rồi cô nhớ lại những chuyến Monique tới Paris, tới Cannes hay
St.Tropez để tìm một hoàng tử hoàn mỹ cho mình nhưng chẳng lần nào gặp
được.
Vậy thì đó không phải lỗi của đàn ông, mà là lỗi của em gái mình. Nó đã
không hiểu được chính nó cần gì.
– Tôi sẵn lòng. - Theresa quay sang Raoul.
Ra ngoài rồi, cô vẫn không quên “mơ ước” của mình.
– Anh có thích Monique không?
– Cô ấy có vẻ rất đẹp, - Raoul đáp, hãy hỏi tôi thích chị của cô ấy thế nào?
Rồi anh ôm và hôn cô.
Cảm giác đó Theresa chưa một lần có được. Cô run rẩy trong vòng tay anh.
Cảm ơn Chúa, xin cảm tạ Người.
– Tối mai em đi ăn với anh nhé? - Raoul hỏi.
– Vâng. - Theresa thở hổn hển. - Ồ, vâng.
Khi còn có hai chị em, Monique nói:
– Anh ta hình như thật sự thích chị.
– Chị cũng nghĩ thế, - Theresa xấu hổ nói.
– Chị cũng thích anh ấy à?
– Ừ.
– Ồ, hãy cẩn thận, bà chị lớn! - Monique cười to. - Đừng để chuyện ấy chui
vào đầu chị.
Quá muộn rồi, Theresa nghĩ bụng. Quá muộn rồi.
Sau đó, ngày nào Theresa và Raoul cũng ở bên nhau.
Monique thường đi cùng với họ. Ba người tới những khu dạo chơi, tới các
bãi biển ở Nice và vui đùa ở những khách sạn làm bánh cưới. Họ ăn trưa tại
một tiệm nhỏ rất hấp dẫn ở Cap d Antibes, đi thăm nhà thờ Matsise ở
Vence.
Họ ăn tối ở lâu đài Chèvre d Or (Dê Vàng) và nhà hàng Thánh Michel nổi
tiếng. Có hôm, từ năm giờ sáng cả ba đã cùng tới khu chợ ngoài trời của
nông dân, họp kín các đường phố Monte Carlo, mua bánh mì mới, rau và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.