CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 114

hoa quả.
Những ngày chủ nhật, khi Theresa hát trong nhà thờ, Raoul và Monique
thường có mặt Ở đó để nghe và sau đó anh thường xiết chặt Theresa và nói:
– Em đúng là một phép lạ. Anh có thể nghe em hát suốt đời Bốn tuần sau
cuộc gặp đầu tiên, Raoul cầu hôn Theresa.
– Anh tin rằng em có thể có bất kỳ người đàn ông nào em muốn, - Raoul
nói, nhưng anh sẽ rất sung sướng nếu được em chọn.
Trong một khoảnh khắc khủng khiếp, Theresa nghĩ rằng anh ta đang nhạo
báng mình, nhưng trước khi cô kịp nói ra ý nghĩ đó, anh lại tiếp tục – Em
yêu, anh phải nói với em rằng anh chưa được biết nhiều phụ nữ, nhưng em
là người tế nhị nhất, tài năng nhất, tình cảm nhất ...
Mỗi từ như một nốt nhạc bên tai Theresa. Cô muốn cười vang lên. Cô
muốn hét to lên. Tôi hạnh phúc biết bao, cô nghĩ, yêu và đượcyêu. .
– Em sẽ lấy anh nhé?
Ánh mắt cô đủ nói lên câu trả lời.
Khi Raoul đi rồi, Theresa chạy như bay vào thư viện, nơi em cô, mẹ cô và
cha cô đang ngồi uống cà phê.
– Raoul vừa cầu hôn với con, Mặt cô đỏ bừng và hầu như có một vẻ đẹp
xuất hiện ở cô Cha mẹ cô như sững ra. Họ có vẻ choáng váng. Chính
Monique lên tiếng trước:
– Theresa, chị có chắc là anh ấy không quan tâm tới tiền của gia đình ta
không?
Câu nói như một cái tát vào mặt cô.
– Em không định ác ý như thế. - Monique tiếp tục. - Nhưng mọi điều hình
như đến quá nhanh.
Theresa quyết định không để bất cứ điều gì cản trở niềm hạnh phúc của
mình.
– Chị biết em muốn bảo vệ chị, - cô nói – Nhưng Raoul có tiền. Ông bố có
để lại cho anh ấy một gia sản nhỏ. Hơn nữa, anh ấy không ngại phải làm
lụng để kiếm sống. Cô cầm tay em gái trong tay mình, vẻ tội nghiệp. - Nào,
xin em hãy mừng cho chị, Monique. Chị chưa từng nghĩ là sẽ được biết đến
cảm giác này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.