CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 116

Mẹ Theresa ôm cô con gái, nói:
– Theresa tội nghiệp của mẹ. Em gái con độc ác quá. Mẹ rất đau lòng.
Nhưng Theresa lại bỗng tỉnh táo. Cô biết làm sao để mọi việc trở nên bình
thường.
– Đừng buồn mẹ ạ. Con không trách Raoul đã phải lòng Monique đâu.
Người đàn ông nào cũng vậy thôi. Đáng ra con phải biết không có người
đàn ông nào lại yêu được con.
– Con nói sai rồi. - Cha cô kêu lên. - Con đáng giá bằng mười Monique.
Nhưng sự so sánh của người cha đã quá muộn màng.
– Con muốn về nhà.
Họ đi qua đám đông. Khách khứa trong nhà thờ rẽ sang hai bên nhường lối,
lặng lẽ nhìn theo.
Khi về tới lâu đài, Theresa khẽ nói:
– Xin đừng lo cho con. Con hứa với bố mẹ rằng mọi việc sẽ tốt đẹp Rồi cô
lên phòng cha lấy ra một lười dao cạo và cứa vào hai cổ tay.
***
Khi Theresa mở mắt, bác sĩ riêng và linh mục của làng đang đứng bên
giường cô.
– Không - Cô hét lên - Tôi không muốn trở lại Hãy để tôi chết. Để cho tôi
chết!
– Tự sát là một trọng tội. Chúa đã cho con cuộc sống, Theresa. Chỉ Người
mới có thể quyết định khi nào nó kết thúc. Con còn trẻ. Còn cả cuộc đời
phía trước. - Linh mục nói.
– Để làm gì? - Theresa thổn thức. Để chịu đựng hơn nữa? Tôi đã không thể
chịu nổi nỗi đau đang phải chịu. Tôi không thể chịu được!
Giêsu đã chịu đựng nỗi đau và đã chết cho tất cả chúng ta. Đừng quay lưng
lại với Người. - Ông nhẹ nhàng nói.
Bác sĩ đã khám xong cho cô.
Cô cần nghỉ ngơi. Tôi đã nói với bà nhà cho cô ăn kiêng nhẹ một thời gian,
- ông chỉ tay vào cô, - nhưng không có món dao cạo đâu đấy.
Sáng hôm sau Theresa lê ra khỏi giường. Khi cô đi vào phòng khách, mẹ cô
nói vẻ cảnh giác:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.