CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 117

– Con dậy làm gì thế Bác sĩ bảo ...
– Con phải vào nhà thờ. Con cần nới chuyện với Chúa. - Theresa đáp giọng
khàn khàn.
– Mẹ sẽ đi với con. - Mẹ cô lưỡng lự.
– Không, con phải đi một mình.
– Nhưng ...
– Để cho con nó đi. - Cha cô gật đầu.
Họ nhìn theo cái bóng không hồn chệnh choạng ra khỏi nhà.
– Điều gì sẽ đến với con bé nữa nhỉ? - Mẹ Theresa thì thầm.
– Có trời mà biết.
Cô bước vào nhà thờ quen thuộc, tiến đến trước điện và quỳ xuống:
– Ta đến nhà Người để nói với Người vài điều, hỡi Chúa? Ta khinh bỉ
Người vì Người đã sinh ra em ta được xinh đẹp Ta khinh bỉ Người vì
Người đã sinh ra ta xấu xí. Ta khinh bỉ Người vì đã để cho em ta mang đi
người đàn ông duy nhất mà ta yêu quý. Ta phỉ nhổ vào Người.
Những câu cuối cô nói to tới mức mọi người xung quanh quay cả sang
nhìn.
Cô đứng dậy và xiêu vẹo ra khỏi nhà thờ.
Theresa không bao giờ tin rằng lại có một nỗi đau đớn đến thế. Đau đớn
đến không thể chịu nổi, đến không thể nghĩ về một điều gì khác, khiến cô
mất ăn mất ngủ. Ký ức luôn hiện rõ trong trí óc cô, giống như các cảnh
trong một cuốn phim.
Cô nhớ lại ngày cùng Raoul và Monique đi dạo dọc bãi biển ở Nice. .
– Trời hôm nay bơi thì tuyệt. – Raoul nói.
– Em cũng muốn thế, nhưng không thể được. - Theresa không biết bơi. -
Em sẽ không phiền lòng nếu hai người xuống bơi. Em đợi ở khách sạn nhé.
Và cô đã sung sướng khi thấy Raoul cùng Monique bắt thân nhau dễ dàng
thế.
Họ ăn trưa tại một quán trọ gần Cagne. Người hầu bàn nói:
– Món tôm hùm hôm nay đặc biệt ngon.
– Em sẽ ăn món này. à Monique nói. - Theresa tội nghiệp không thể ăn
được, tôm cua sẽ làm chị ấy ho rũ rượi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.