CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 119

sách, thêu thùa. Cô đã xây quanh mình một pháo đài vững chắc và khẳng
định sẽ không ai có thể chọc thủng nó. Không người đàn ông nào còn dám
nhìn mình nữa. Không bao giờ nữa.
Bề ngoài, Theresa có vẻ vui. Bên trong cô đắm chìm trong sâu thẳm cô
đơn, tuyệt vọng. Ngay cả khi có mọi người ở xung quanh cô vẫn một mình
ngồi trong chiếc ghế cô đơn, trong căn phòng cô đơn, trong ngôi nhà cô
đơn và trong thế giới cô đơn.
Khoảng một năm sau, cha cô đi Avila.
– Cha có vài việc phải giải quyết ở đó, - ông nói với Theresa. - Xong là cha
sẽ rỗi rãi, sao con không đi với cha. Avila là một thị trấn rất hấp dẫn. Nó sẽ
làm con vui vẻ. Hãy lánh xa nơi này một thời gian.
– Không, cảm ơn cha.
– Thôi được, - ông nhìn bà vợ thở dài.
Người quản gia từ ngoài đi vào phòng khách.
– Xin lỗi, cô DeFosse. Bức thư này gửi cho cô, nó vừa tới.
Dù chưa bóc thư, Theresa đã ngập tràn phỏng đoán về một điều kinh khủng
đang chập chờn quanh nó.
Bức thư viết:
Theresa, người yêu dấu của anh, Chúa biết anh không có quyền được gọi
em là người yêu sau cái điều kinh khủng anh đã làm, nhưng anh xin hứa sẽ
bù đắp lại cho em, dù có phải trả bằng cả cuộc đời Anh không biết bắt đầu
từ đâu.
Monique đã bỏ đi, để lại đứa con gái hai tháng tuổi.Nói thật ra, anh cảm
thấy nhẹ người. Anh phải thú nhận rằng đã phải sống trong địa ngục kể từ
ngày rời bỏ em. Anh sẽ không bao giờ hiểu được tại sao mình lại làm điều
đó. Dường như anh đã bị bắt đi, bởi một loại bùa mê huyền bí của
Monique, nhưng anh biết ngay từ đầu riêng việc anh cưới cô ấy là một sai
lầm khủng khiếp. Chính em mới là người anh hằng yêu dấu. Giờ đây anh
hiểu rằng chỉ một nơi duy nhất anh có thể tìm được hạnh phúc là ở bên em.
Khi em nhận được bức thư này cũng là lúc anh đang trên đường trở về với
em.
Anh yêu em và anh vẫn hằng yêu em, Theresa. Vì cuộc sống còn lại của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.