CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 118

Ở St.Tropez:
– Anh nhớ cưỡi ngựa quá. Ở nhà thì sáng nào anh cũng đi ngựa. Em có
muốn đi với anh không, Theresa?
– Em ... Em sợ không được, Raoul.
– Em sẵn lòng đi cùng anh, - Monique nói:
– Em cũng thích cưỡi ngựa.
Thế là họ đi suốt buổi sáng.
Có hàng trăm bằng chứng, nhưng cô đã quên hết cả. Cô bị mù lòa, bởi cô
muốn thế. Những ánh mắt mà Raoul và Monique trao cho nhau, những
đụng chạm vô tình, những tiếng thì thầm và những chuỗi cười.
Sao mình lại ngu ngốc đến thế nhỉ?
Đêm đến, khi Theresa cố chợp được mắt thì lại nằm mơ. Nhưng giấc mơ
luôn khác nhau, nhưng cũng luôn giống nhau. , Raoul và Monique đang
làm tình trên sàn, trần truồng. Và con tàu đang chạy qua chiếc cầu nhỏ bắc
ngang hẻm núi. Chiếc cầu bỗng dưng sập xuống và tất cả, con người lẫn
con tàu, đều lao xuống vực thẳm.
Raoul và Monique đang tại phòng khách sạn, trần truồng trên giường.
Raoul ném mẩu thuốc lá hút dở xuống đất và căn phòng nổ tung, lửa trườn
lên và thui cháy cả hai người, tiếng gào của họ làm Theresa tỉnh giấc.
Từ một đỉnh núi, Raoul và Monique ngã xuống dòng sông, hay chết trong
một tai nạn máy bay.
Những giấc mơ luôn khác nhau.
Những giấc mơ luôn giống nhau.
Cha mẹ Theresa hết sức lo ngại. Họ nhìn con gái ngày càng tiều tụy, nhưng
không biết làm gì để giúp cô.
Đột nhiên Theresa bắt đầu ăn. Cô ăn luôn mồm. Dường như lúc nào cũng
thấy đói. Cô lấy lại được trọng lượng và tiếp tục tăng cân, cho tới khi da dẻ
cô hồng hào.
Khi cha mẹ thử nói với cô về nỗi đau lòng, cô bảo:
– Con bây giờ khỏe rồi. Đừng lo cho con.
Theresa lại tiếp tục cuộc sống như chẳng có gì xảy ra. Cô vào phố, đến các
cửa hiệu và làm những việc thường làm. Tối tối cô ăn cùng cha mẹ, rồi đọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.