CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 115

Chị hạnh phúc đến có thể chết được.
Thế rồi cả nhà ôm lấy cô và nói họ mừng cho cô biết bao, rồi họ bắt đầu
hào hứng bàn về những dự tính cho lễ cưới Sớm tinh mơ hôm sau Theresa
tới nhà thờ, quỳ xuống cầu nguyện.
Cảm tạ Người, Cha của con. Cảm tạ Người đã cho con niềm hạnh phúc
dường ấy. Con sẽ làm mọi điều để xứng đáng với tình yêu của Người và
của Raoul. Amen.
Theresa bước vào hàng bách hóa, đôi chân chơi vơi trên mặt đất, và nói:
– Nếu ngài bằng lòng, tôi sẽ đặt mua một ít vải để may váy cưới.
Raoul cười vang ôm lấy cô trong tay.
– Em sắp là một cô dâu tuyệt đẹp rồi.
Và Theresa hiểu anh định nói gì. Đó là phép mầu nhiệm.
Đám cưới được dự định tổ chức sau đó một tháng tại nhà thờ làng. Tất
nhiên Monique sẽ là người phù dâu.
Năm giờ chiều thứ sáu, Theresa nói chuyện lần cuối cùng với Raoul. Mười
hai giờ ba mươi ngày thứ bảy, khi cô đang đứng trong phòng làm lễ của nhà
thờ đợi chú rể - lúc đó đã chậm ba mươi phút - thì linh mục đến cầm tay
kéo cô sang một bên. Theresa ngạc nhiên trước sự xúc động của ông. Tim
cô đập mạnh.
– Làm sao vậy, cha? Có chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra với Raoul?
– Ôi, con của ta, - linh mục nói, - Theresa yêu quý, tội nghiệp của cha.
– Gì thế, cha? Nói cho con đi? - Cô bắt đầu hoảng sợ.
– Cha, cha vừa mới nhận được tin đây thôi. Raoul ...
– Tai nạn? Anh ấy có sao không? - Cô gần như hét lên.
– ... đã rời thị trấn sớm hôm nay.
– Anh ấy làm sao? Chắc có chuyện gì khẩn cấp khiến anh ấy phải ...
– Anh ta đã cùng ... em gái con. Mọi người thấy họ lên chuyến tàu đi Paris.
Căn phòng xoay tít. Không. Theresa nghĩ. Mình không được ngất đi, mình
không được tỏ ra bối rối trước Chúa.
Cô chỉ còn nhớ lờ mờ về những gì xảy ra sau đó. Từ xa xôi vọng đến bên
cô tiếng linh mục tuyên bố gì đó về lễ cưới, và loáng thoáng nghe thấy
tiếng ồn ào trong nhà thờ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.