CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 188

– Họ đi Đâu thế? - Megan hỏi.
Amparo Jiron ném một cái nhìn khinh khỉnh:
– Có lẽ họ đi tìm Chúa của cô đấy.
– Hy vọng họ sẽ tìm thấy. - Megan bình thản nói.
Mười phút sau hai người quay lại.
– An toàn. - Jaime nói với Amparo. - Em và cô ta ở một phòng. Felix sẽ ở
với anh.
Nói rồi anh đưa cô ta chìa khóa phòng.
– Em muốn ở với anh, chứ không phải ... - Amparo dỗi.
– Làm như anh bảo. Đẻ mắt vào cô ấy.
Amparo quay sang Megan. “Đi, sơ!”.
Phòng của hai cô là một trong mười phòng sắp thành hàng dọc theo hành
lang xám xịt, trống trơn. Amparo mở khóa. Họ bước vào căn phòng nhỏ,
tối, sơ sài Trong phòng kê một giường đôi, một giường đơn, một bàn trang
điểm và hai chiếc ghế.
Megan nhìn quanh và lêu lên:
– Ôi căn phòng thật đáng yêu.
Amparo Jiron quay ngoắt lại, giận dữ, nghĩ rằng Megan đang nói mỉa:
– Cô là cái quái gì mà dám phàn nàn về ...?
– Rộng rãi quá. - Megan tiếp tục.
Amparo nhìn cô một lát rồi phá lên cười. Tất nhiên nó thật là rộng, nếu đem
so với những ngăn những ổ mà các bà sơ đã sống.
Amparo bắt đầu cởi quần áo.
Megan không thể không nhìn. Và Đó là lần đầu tiên cô thực sự được thấy
Amparo Jiron trong ánh sáng ban ngày. Cô ta thật đẹp, một vẻ đẹp trần tục.
Tóc đỏ, da trắng, bầu vú tròn đầy đặn, cái eo nhỏ tí, còn cặp mông thì cứ
núng nẩy theo mỗi bước chân. Mà chân thì ...dài ơi là dài ...
Amparo thấy Megan nhìn mình.
– Này sơ? Sơ có thể nói cho tôi nghe không? Tại sao người ta vào tu viện?
Một câu hỏi thật dễ trả lời.
– Điều gì có thể kỳ diệu hơn là được hiến dâng mình cho sáng danh của
Chúa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.