CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 189

– Ngay lập tức, tôi có thể nghĩ ra được hàng tỷ thứ. - Amparo đi tới chiếc
giường đôi và ngồi xuống. - Cô ngủ ở giường đơn nhé. Theo như tôi được
nghe về tu viện thì Chúa của sơ không muốn sơ sống quá thoải mái.
Megan cười:
– Chẳng sao cả. Tôi thấy rất thoải mái trong lòng.
Trong phòng ngủ đối diện qua hành lang, Jaime Miro nằm duỗi dài còn
Felix Carpio đang cố ổn định trên chiếc giường con. Cả hai đều để nguyên
quần áo.
Jaime nhét súng dưới gối, còn súng của Felix để trên chiếc bàn con đầu
giường.
– Theo cậu, cái gì khiến họ làm như thế? – Felix thắc mắc.
– Làm gì, anh bạn?
– Giam mình trong tu viện như tù nhân vậy.
– Cậu đi mà hỏi bà sơ, tôi chỉ mong sao thoát được nợ. Tớ không thích
chuyện kèm cặp này tí nào. – Jaime nhún vai.
– Jaime, Chúa sẽ cảm ơn chúng ta về hành động tốt đẹp ấy – Cậu tin thế
thật sao? Đừng làm tớ buồn cười.
Felix bỏ qua. Tranh cãi với Jaime về chuyện giáo hội Thiên Chúa thì chẳng
được tế nhị lắm. Hai người đều im lặng theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Felix Caprio nghĩ:
Chúa đã trao những bà sơ này vào tay chúng ta, phải đưa được họ tới tu
viện an toàn.
Jaime thì lại nghĩ về Amparo. Lúc này, anh muốn có cô ghê gớm. Cái mụ
chết tiệt. Lúc định kéo chăn lên để ngủ, anh chợt nhớ ra còn một việc phải
làm.
Trong hành lang hẹp, tối tăm ở tầng dưới, người lễ tân đợi đến lúc tin chắc
những vị khách mới đến đã ngủ mới nhấc điện thoại lên. Tim ông ta đập
thình thịch khi quay số.
Một giọng lười biếng đáp lại.
– Trung tâm cảnh sát Đây.
Ông ta thì thầm với đứa cháu mình:
– Florian, chú đang giữ Jaime Miro và ba người của hắn ở Đây. Mày muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.