CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 229

sống mà anh đang nói đến nhưng đó là địa ngục sống. Mẹ em làm đĩ và tối
nào em cũng có một ông bác mới. Khi mười bốn tuổi, em trao thân cho một
gã, bởi lẽ em bị gã lôi cuốn và em ghen với mẹ về những gì bà ấy làm, - lời
cô tuôn ra như nước lũ, - em cũng sẽ trở thành một con đĩ nếu như em đã ở
lại đó để làm một phần của cái cuộc sống mà anh cho là quý giá:
Không, em không tin rằng mình đã chạy trốn bất cứ điều gì. Em đã tới
được một cái gì đó. Em đã tìm thấy một thế giới an toàn, một thế giới tốt
đẹp và bằng an.
Ricardo nhìn cô, sợ hãi:
– Anh ... anh xin lỗi. Anh không định ...
Cô khóc nức nở. Anh nắm tay cô trong tay mình và nói:
– Suỵt! Có sao đâu nào? Mọi chuyện đã qua rồi mà! Lúc ấy em chỉ là một
đứa trẻ con. Anh yêu em!
Ricardo như đã ban cho cô sự xá tội. Cô đã thổ lộ với anh những điều
khủng khiếp nhất trong quá khứ, vậy mà anh lại tha thứ cho cô, và điều kỳ
diệu trong mọi điều kỳ diệu, anh vẫn yêu cô.
Anh siết chặt cô.
Có một bài thơ của Federico Garcia Lorca như thế này:
Đêm không chịu đến.
Nên anh không thể đến.
Và em không thể đi ...
Nhưng anh sẽ đến Lưỡi anh cháy bỏng cơn mưa muôi Ngày không chịu đến
Nên anh không thể đến .
Và em không thể đi ...
Nhưng anh sẽ đến Qua bao lầy lội của bóng đêm dày đặc Ngày không đến
và đêm không đến Và anh có thể chết vì em, Và vì anh.
Đột nhiên cô nghĩ tới những người lính đang săn lùng họ và tự hỏi liệu cô
và Ricardo yêu dấu có còn sống để kịp chung hưởng hạnh phúc đó không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.