CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 250

nước, cho xe lăn bánh rồi nhảy ra. Họ đứng nhìn theo chiếc xe lao xuống
hồ và biến mất dưới làn nước.
Megan mấp máy môi định hỏi xem họ sẽ tới Logrono bằng cách nào nhưng
đã kịp dừng lại. Một câu hỏi ngốc nghếch. Tất nhiên là sẽ bằng cách đánh
cắp chiếc khác.
Họ cùng xem xét tòa lâu đài bỏ hoang. Bao quanh nó là bức tường đá lớn.
Mỗi góc là một tháp canh đang sụp lở – Ngày trước, các hoàng tử dùng
những lâu đài này làm nhà tù giam giữ kẻ thù của mình.
Nhưng Jaime là kẻ thù của Nhà nước, nếu bị bắt, sẽ chẳng có nhà tù nào
cho anh ta. Chỉ có cái chết, Megan nghĩ. Nhưng anh ta không biết sợ. Cô
nhớ Jaime đã nói, Tôi có đức tin vào cái mà tôi chiến đấu vì nó. Tôi có đức
tin vào đồng đội của tôi và vào khẩu súng của tôi.
Họ bước trên những bậc thang đá dẫn lên cổng sắt lâu đài cửa gỉ tới mức họ
phải cố sức đẩy nó ra để lách vào bên trong một mảnh sân lát đá.
Bên trong lâu đài thực là quá lớn đối với Megan. Khắp nơi, chỗ nào cũng
có phòng ở, các lối đi thì nhằng nhịt, lại còn nhan nhản những ụ súng quay
ra phía ngoài để người bên trong có thể đẩy lui được sự tấn công của kẻ
thù.
Các bậc đá dẫn lên tầng thứ hai, trên đó cũng có một sân trong. Cầu thang
đá hẹp dần khi lên tầng ba rồi tầng bốn. Lâu đài hoang vu.
– Ít nhất thì cũng có khối chỗ để ngủ. - Jaime nói. - Tôi và Felix sẽ đi kiếm
cái ăn. Hai người chọn phòng đi.
Amparo quay sang Megan:
– Đi thôi, sơ!
Họ đi dọc hành lang, Megan thấy các phòng đều giống y hệt nhau. Đều
bằng đá và đều trống rỗng, lạnh lẽo, hoang sơ. Amparo chọn một phòng
rộng nhất.
– Jaime và tôi sẽ ngủ ở đây, - cô ta nhìn Megan ranh mãnh hỏi. - Cô có
thích ngủ với Felix không?
Megan nhìn trả, không nói gì.
– Hay có lẽ cô muốn ngủ với Jaime hơn, - Amparo bước tới gần Megan. -
đừng có bất cứ một ý nghĩ nào, sơ ạ Anh ấy quá lớn so với cô đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.