CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 251

– Bà không phải bận tâm. Tôi không thích. – Và ngay cả lúc nói vậy,
Megan cũng tự hỏi liệu Jaime Miro có quá lớn so với mình không.
Khoảng một giờ sau hai người đàn ông trở về. Jaime tóm chặt hai con thỏ
còn Felix thì ôm theo củi. Felix cài chốt cửa trước. Megan nhìn họ nhóm
lửa ở cửa lò sưởi, nhìn Jaime lột da thỏ, rồi xuyên que qua, rồi nướng trên
lửa.
– Đáng tiếc, chúng tôi không thể phục vụ cho các quý bà một bữa tiệc thực
sự dược. - Felix nói. Nhưng ta sẽ ăn tử tế ở Logrono. Còn bây giờ, nào, xin
hãy thưởng thức.
Khi bữa ăn kết thúc, Jaime bảo:
– Ta đi ngủ thôi. Tôi muốn sáng mai ta xuất phát sớm.
Amparo nói với Jaime:
– Đi thôi, anh yêu. Em đã chọn phòng cho chúng ta.
Megan nhìn hai người sóng đôi lên gác, tay trong tay.
Felix quay sang Megan:
– Sơ có phòng chưa?
– Có rồi, cám ơn ông!
– Thế thì tốt!
Megan và Felix cùng lên gác.
– Chúc ông ngủ ngon! - Megan nói.
– Chúc sơ ngủ ngon! - Anh đưa túi ngủ cho Megan. Cô muốn hỏi Felix về
Jaime nhưng lại thôi. Jaime có thể sẽ cho cô là tọc mạch, mà vì lý do nào
đấy, Megan lại hết sức muốn Jaime nghĩ tốt về mình. Thật là nhảm nhí,
Megan nghĩ.
Hắn ta là một tên khủng bố, tên giết người, kẻ cướp nhà băng và Chúa mới
biết còn là gì nữa. Vậy mà mình lại đi lo chuyện hắn có nghĩ tốt về mình
hay không.
Cho dù nghĩ trong đầu như thế, Megan lại nghĩ đến mặt khác của con người
này. Anh ta là một chiến sĩ đấu tranh cho tự do. Anh ta cướp nhà băng để
lấy tiền phục vụ sự nghiệp đó. Anh ta liều mình cho điều mình tin anh ấy là
một con người dũng cảm.
Đi qua phòng hai người, Megan nghe tiếng Jaime và Amparo đang cười ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.