CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 263

Trước hết, tôi nghĩ rằng một người thì không thể làm gì được. Nhưng bây
giờ tôi hiểu điều đó không đúng. Giêsu đã làm dược và Mohammed,
Gandhi, Einstein, ChurEllili nữa, - anh cười gượng, - xin sơ đừng hiểu
nhầm tôi. Không phải tôi so mình vôi ai trong số họ, nhưng trong thế giới
nhỏ bé của mình, tôi làm những gì tôi có thể làm. Tôi cho rằng tất cả chúng
ta đều phải làm những gì mình có thể làm.
Megan tự hỏi liệu những lời nói của anh có hàm ý gì đặc biệt dành cho cô
không?
– Khi vén được màn sao khỏi mắt, tôi đã học để trở thành kỹ sư xây dựng.
Tôi đã học cách xây dựng các tòa nhà, bây giờ tôi lại tìm cách phá bỏ
chúng. Và mỉa mai thay một số tòa nhà tôi đã phá lại chính là những tòa
nhà tôi đã xây.
Họ tới Victoria vào hoàng hôn.
– Tôi sẽ đưa các bạn tới đâu? - Người lái xe hỏi.
– Bạn cho chúng tôi xuống đây thôi.
Người lái xe gật đầu!
– Được Jaime đỡ Megan xuống xe. Amparo nhìn, cặp mắt quắc lên giận dữ.
Cô ta không cho phép người đàn ông của mình được chạm vào người đàn
bà nào khác. Nó là con điếm. Amparo nghĩ. Thế mà Jaime lại thèm khát cái
con đĩ ấy.
Được, không lâu đâu. Chẳng mấy chốc mà Jaime sẽ phát hiện ra cái ngực
lép kẹp của nó. Anh ấy cần một người đàn bà thực thụ kia.
Cả bọn rẽ theo con đường nhỏ, cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Hai
mươi phút sau họ tới ngôi nhà một tầng náu mình ở con phố hẹp, có hàng
rào bao quanh.
– Chỗ này đây, - Jaime nói. - Ta sẽ ở đây đêm nay và tối mai ta sẽ đi tiếp.
Mất một lát Jaime mới mở được cửa, rồi tất cả bước vào.
– Nhà của ai thế - Megan hỏi.
– Cô hỏi nhiều quá đấy. Amparo nói. - Hãy tỏ ra biết ơn vì chúng tôi đã để
cô được sống.
Jaime nhìn Amparo một lát.
– Cô ta hỏi là đúng. - Anh quay sang Megan. Đây là nhà một người bạn. Sơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.