CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 265

Megan - Sơ dùng chứ?
– Cảm ơn! - Cô nói. Lần cuối cùng Megan thưởng thức mùi vị rượu là ở
trại mồ côi.
Cô từ từ nâng ly lên môi, nhấp một chút. Thơm ngon quá. Cô nhấp hớp nữa
và cảm thấy rượu nóng chảy trong người. Tuyệt vời. Mình phải thưởng
thức hết những thứ mà khi còn có thể, Megan nghĩ. Sắp hết cơ, hội rồi.
Suốt bữa ăn, Jaime hình như bị cuốn hút vào dòng suy nghĩ nào đó không
bình thường.
– Cậu nghĩ gì vậy, anh bạn? - Felix hỏi.
Jaime ngập ngừng:
– Có một kẻ phản bội trong hàng ngũ chúng ta.
Một sự im lặng khủng khiếp.
– Căn cứ vào đâu cậu cho là như thế? Felix gặng hỏi – Acoca. Hắn bám
chúng ta quá gần.
Felix nhún vai:
– Hắn là con cáo, chúng ta chỉ là bầy thỏ.
– Có cái gì đó còn hơn thế.
Anh nói vậy nghĩa là làm sao? - Amparo hỏi.
– Khi chúng ta sắp sửa nổ đập nước ở gần Reina, Acoca đã được báo trước,
- anh nhìn Felix. - Hắn đã giương bẫy và tóm được cậu, Ricardo và
Zamozo. Nếu bữa ấy tôi không bị muộn thì cũng đã bị tóm cùng các bạn
rồi. Lại còn lần ở nhà trọ nữa.
– Anh đã thấy tên lễ tân gọi điện cho cảnh sát. - Amparo giải thích.
Jaime gật đầu:
– Đúng là vậy, nhưng bởi lôi có linh cảm thấy chuyện không lành.
Nét mặt Amparo ủ rũ:
– Thế anh nghĩ kẻ đó là ai?
Jaime lắc đầu:
– Tôi không biết chắc chắn. Song tôi nghĩ có một kẻ biết được tất cả kế
hoạch của chúng ta.
– Thế thì ta thay đổi kế hoạch đi. - Amparo nói. - Chúng ta gặp các nhóm
khác, rồi bỏ qua Mendavia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.